Mấy hôm nay TV cứ phát đi phát lại cái ngày mà mấy chục triệu người bị một cơn sóng cuốn đi, chắc hẳn không ai trong chúng ta lại không cảm thấy bàng hoàng và có chút ngỡ ngàng. Cảnh tượng diễn ra trước mắt, tôi thực sự không dám tin, giống như hồi còn nhỏ tôi hay đổ nước xuống ổ kiến trong vườn, nhìn những con kiến bé nhỏ lặn ngụp, cố thoát khỏi vũng nước, tôi không có cảm giác như bây giờ, vậy mà giờ đây khi ngồi trước TV nhìn cảnh hàng nghìn con người nhỏ nhoi, cố vùng vẫy thoát ra khỏi cơn sóng, nhưng bất lực, lòng tôi thấy đau nhói. Không ai biết trước được điều gì đang xảy ra, mọi chuyện đang yên lành, đùng một cái mình mất đi tất cả, người thân, nhà cửa…..không có nỗi đau nào lớn hơn thế. Con sóng to chồm lên giống như một con thú dữ đang nổi giận, nó nhấn chìm, nó cuốn trôi, nó phá huỷ hoàn toàn những cái trước mắt, còn con người thì cố bám víu, cố chống chọi nhưng kết cục…..
Mẹ thiên nhiên nổi giận, mấy năm nay, thiên tai, chiến tranh liên tiếp xảy ra, cướp đi bao sinh mạng, giống như một hồi chuông cảnh báo thế giới đang đi vào ngõ cụt, những ngày cuối năm, TV chiếu lại những sự kiện trong năm, tôi bàng hoàng nhận ra, một năm qua, có biết bao nhiêu thay đổi, thế giới bát nháo giống như sắp đến ngày tận thế, nhưng nhiều lúc không biết vì vô tình hay cố ý, tôi đã không biết những điều đó, tôi không biết những điều tốt đẹp đã không còn nữa. Luôn sống trong những mơ mộng tươi đẹp của tương lai, tôi không biết hay vô tình bỏ ngoài tai những gì đang từng ngày diễn ra trên thế giới, hay vì cuộc sống yên bình quá khiến người ta trở nên ích kỉ??? Một năm qua, tôi đã bỏ qua rất nhiều chuyện…..tôi đã không hay biết đang có một sự thay đổi lớn diễn ra hằng ngày bên tôi….
Ngay lúc này đây, ngồi trước màn hình để gửi đi những bài viết, không biết ở bên kia đại dương, ở những đất nước đang chiến tranh có bao nhiêu người vô tội nằm xuống vùng đất lạnh vĩnh viễn??? Người già, phụ nữ, trẻ em, những người không thể quyết định số phận của mình. Nhìn họ đau đớn, khổ cực, tôi mới phát hiện rằng “Mình đang hạnh phúc!” rất hạnh phúc nữa là đằng khác, tôi có một gia đình ấm êm, tôi có một người yêu thương hết mực, tôi có biết bao bạn bè ngày ngày bên tôi chia sẻ mọi điều, tôi có tất cả, tất cả những gì mà những người khác mong ước, tôi được đến trường, có quần áo mới, có xe đẹp để đi chơi, tôi không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, nhiệm vụ duy nhất mà ba me giao cho tôi là “đi học và sống vui vẻ”, thế mà tôi lại làm những người ở bên tôi cảm thấy mệt mỏi. Ba mẹ tôi hay buồn khi tôi bướng bỉnh. Bạn trai mệt mỏi vì những ý muốn điên rồ, những đòi hỏi nhiều lúc đi quá tầm tay, những giận hờn vô cớ, những giọt nước mắt vu vơ. Bạn bè không vui khi tôi cứ hay giận lẫy. Tôi không biết mình đang làm gì, tôi rất yêu thương họ, nhưng dường như để nói cho họ biết tình cảm của mình, tôi không thể….tôi thích làm ngược lại những gì người khác yêu cầu, tôi nói ngược những gì mình nghĩ, tôi thích tỏ ra cứng rắn, lạnh lùng, trong khi đó thật sự tôi rất yếu đuối. Tôi làm thế chỉ vì muốn che đậy bản chất yếu đuối của mình, tôi càng xù lông đâm gai nhọn vào người khác thì tôi lại càng đau đớn. Tôi không thích người khác thấy mình khóc, nhưng tôi lại rất hay khóc. Tôi không bao giờ ngủ ngon giấc khi ở chỗ đông người, tôi chỉ thực sự ngủ khi bên tôi là những người tôi yêu quý và tin tưởng.
Cho đến hôm nay, chứng kiến những gì đang xảy ra, tôi mới nhận ra rằng “Khi yêu một ai, bạn nên nói cho người ta biết tình cảm của mình” Có ai biết được trong số những người bị sóng cuốn đi, có ai chưa từng nói một tiếng yêu thương, có ai còn day dứt bao điều chưa làm được, có ai tiếc nuối những gì mình làm ra????
Hãy sống hết mình, làm những điều tốt đẹp, học tiếng yêu thương và tập yêu những gì mình đang có, dang tay, mở lòng đón nhận tất cả để sẽ không bao giờ ngồi nghĩ lại một điều gì bạn lại nói “Gía như….tôi xin lỗi…”
Bây giờ điều trước tiên tôi sẽ làm là ngồi ăn cơm với ba mẹ, rủ bạn trai tối sang nhà xem cái đĩa phim Windstruck, gọi điện cho đám bạn bàn kế hoạch cho Tết tây, gửi ecards chúc Tết cho mọi người, đi shopping với em gái, ra bưu điện gửi quà cho chị gái và anh rể………và mang cơm cho những con kiến nhỏ…trong vườn.
PS: MỌI NGƯỜI HÃY BẢO VỆ THIÊN NHIÊN VÀ YÊU THƯƠNG ĐỒNG LOẠI CỦA MÌNH ĐỂ KHÔNG BAO GIỜ MẸ THIÊN NHIÊN LẠI CƯỚP ĐI NHỮNG GÌ BẠN YÊU QUÝ.
:ph34r:
__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *
TV vẫn ngày ngày phát đi phát lại những thiệt hại về tinh thần và thể chất do sóng thần gây ra đối với những người dân Đông Nam Á. Mỗi ngày mới đến, mở mắt ra, số người tử vong lại tăng lên, nỗi đau ngày thêm dày lên theo thời gian. Con người cảm thấy sợ hãi, bất lực trước thời gian. Một ngày mới!!! Không còn là chim hót líu lo, không còn dang tay đón hạt sương buổi sớm mai cũng không còn nắng vàng rực rỡ, hoa tươi e ấp….Một ngày mới!!! Ánh sáng mờ mịt soi rọi từng mảnh đất hoang tàn mà trước đây là cả một thị trấn, xác người chết ngày càng dày hơn lên, bệnh dịch hoành hành, nạn đói và khát liên tiếp xảy ra…..Nếu ai đã từng xem bộ phim phóng sự về thời kì diệt chủng của khủng long thời tiền sử, có lẽ giờ phút này cũng sẽ liên tưởng đến nó….một cơn lốc bụi mịt mù, dung nham núi lửa trào ào ạt, gió cuốn xoáy khắp nơi, bầy khủng long chạy hỗn loạn……và….ầm.. ầm.. ầm….Khi quang cảnh đã bình yên trở lại, trước mắt mọi người là một thế giới thời sơ khai, tuyệt nhiên không một bóng dáng khủng long, giống như nó chưa hề tồn tại. Và bây giờ, thiên tai, lũ lụt, chiến tranh….đang đẩy dần con người về phía tận cùng thế giới, phải chăng đây là sự mở đầu của ngày tận thế???
Chiến tranh vẫn cứ ngày một diễn ra, khủng bố, bom đạn, chết chóc, cả thế giới đang lao đao và hoàn toàn suy sụp.
Trong khi mọi người từng ngày thấp thỏm không biết ngày mai thế nào thì ở vùng đất chết ấy, những đứa bé đã ra đời, người ta lấy tên Sóng Thần đặt cho con, như muốn nhắc nhở về một đại nạn lớn của thế giới, và con của họ là người được Chúa trời che chở. Giống như người đang khát gặp một vũng nước nhỏ, nó không thể làm người ta khỏi khát, nhưng chính nó là một thứ ánh sáng diệu kì, bắt đầu nhen nhóm lên ngọn lửa hy vọng. Và hơn lúc nào hết, bây giờ chính là lúc con người không được nản lòng, không được tuyệt vọng. Khi đau khổ, đói khát quá, bạn nghĩ đến cái chết, chết là giải thoát, nhưng khi được một chén cơm, tuy không thể no nê nhưng khi ấy, khát vọng sống lại trỗi lên mãnh liệt.
Chưa bao giờ, tôi lại thấy cả thế giới đoàn kết như lúc này, những cánh tay của bạn bè bốn phương đang dang ra, đón lấy những đồng loại xấu số. Đã có lúc không còn tin rằng những điều tốt đẹp có thể xảy ra, nhưng bây giờ, tôi biết, mình không thể cứ mãi như thế. Rõ ràng là cả thế giới đang cư xử rất tốt, rất fairplay, những nước giàu với những cam kết chu cấp tiền bạc, đồ dùng, thuốc men và thức ăn, mỗi ngày trôi qua, số tiền hứa cam kết viện trợ ngày càng tăng, điều này buộc ta phải tin rằng, ở nơi ấy, vẫn còn những điều tốt đẹp, tình yêu thương vần tràn đầy, và chúng ta có quyền hy vọng vào một tương lai tốt đẹp, nhưng điều trước tiên, chúng ta phải sống tốt….
Có một lần tôi tự nhiên thốt ra: “Sao Việt Nam không trợ giúp người ta nhỉ?” Ai cũng bảo tôi khùng và khi ấy tôi mới nhận ra rằng, Việt Nam, nước mình còn nghèo lắm, con bão số 4 vừa qua đã khiến cho miền Trung trở nên hoang tàn, cả nước còn chưa vực dậy thì làm sao giúp cho nước khác. Nhưng nói thế, cũng mong mọi người gửi lòng mình đến những nạn nhân của thiên tai ấy, một ngọn lửa không xua tan đêm giá rét nhưng nhiều ngọn lửa thì có thể, trong đêm giá rét, có thể sẽ chết đói nhưng nếu có lửa, may ra còn có thể cầm cự đến khi có lối thoát. Một tờ báo đã viết “Nếu bạn lật ngược hình trái tim lại, đó chính là ngọn lửa” Tình yêu thương sẽ như ngọn lửa sáng, sửa ấm và soi đường cho con người tiến lên trong hy vọng……
Mỗi ngày mở mắt ra, điều tôi hạnh phúc nhất là biết mình vẫn còn sống, vì không ai biết được mình có thể sống đến khi nào nên tôi luôn sống hết mình, sống cạn những gì cuộc sống đang mang đến cho tôi, sống cạn bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ….để biết rằng hôm nay tôi còn sống tốt.
__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *
Mỗi ngày mới mang đến một thay đổi. Hôm nay, khó khăn vẫn còn trước mắt, không thấy gì sáng sủa hơn nhưng nếu bật TV lên, chắc hẳn bạn, tôi và chúng ta sẽ thấy lòng mình ấm áp biết chừng nào….Bạn có biết gì không? Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhỏ đến mức trên bản đồ thế giới chỉ là một chấm nhỏ, nhưng cái chấm ấy không nhỏ chút nào, cái chấm đỏ ấm áp và đầy lòng nhân ái. Khi nước ta vẫn còn bao khó khăn, nghèo đói, nạn dịch….nhưng cùng với cà thế giới, Việt Nam vẫn dang đôi tay bé nhỏ của mình đón lấy những số phận bất hạnh. Cả nước đang mở cuộc vận động quyên góp tiền để cứu trợ cho những người dân Nam Á, thương làm sao khi lý do vô cùng giản dị cho việc quyên góp này:”Ngày xưa chiến tranh, tôi nhớ thế giới đã giúp đất nước mình, tôi không bao giờ quên được những bữa cơm độn khoai, độn bo bo….và bây giờ tôi muốn góp sức của mình….”
Chiến tranh vẫn nổ ra nhưng đâu đó trong mỗi tâm hồn chúng ta là những tình thương vô bờ bến. Liệu tình thương ấy có đủ sức xoa dịu vết thương thể chất lẫn tinh thần mà những người dân nơi ấy đang từng ngày gánh chịu???
Mỗi người một tấm lòng. Tự trong tim mỗi người mà tấm lòng ấy thể hiện ra, nhưng dù cho bằng cách nào đi nữa, tình yêu thương thật sự xuất phát từ con tim bao giờ cũng mang đến cho người ta một cảm giác thanh thản và bình an…..
__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *
Từ những sự kiện, sự vật đang diễn ra và từng ngày thay đổi quanh ta, mỗi người chúng ta rút ra một bài học kinh nghiệm về lối sống đẹp. Đó chính là những gì Taurus muốn gửi đến mọi người trong forum, mong nhận được sự cộng tác của các anh chị em.
__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *
Trong khi mọi người trên thế giới còn đang từng ngày chống chọi với những khó khăn do sóng thần gây ra, mọi người đang cố sức khắc phục để những nước gặp khó khăn từng bước trở lại như cũ, vậy mà có một sự thật, một sự thật kinh hoàng đang len lỏi trên những mảnh đất ấy. Những đứa trẻ mồ côi ba mẹ do sóng thần, sống trơ trọi một mình thiếu vòng tay âu yếm, sự săn sóc của ba mẹ đang bị đe doạ bởi những kẻ xấu. Cần lắm những vòng tay che chở và yêu thương, trên mảnh đất chết ấy, hy vọng cây tình người sẽ nở hoa.
__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *