Không có thời gian
[IMG]http://img438.images****.us/img438/4092/processimagebf8.jpg[/IMG]
Người ta phỏng vấn một bà cụ già gần 90 tuổi rằng nếu được sống lại cuộc đời đã qua một lần nữa, bà sẽ sống như thế nào?
“Nếu được sống lại cuộc đời đã qua lần nữa – bà già nói – thì tôi sẽ dám…
phạm nhiều sai lầm hơn. Tôi sẽ ngờ nghệch hơn là tôi đã ngờ nghệch trong cuộc đời này. Tôi sẽ thảnh thơi hơn, linh hoạt hơn. Tôi sẽ ít nghiêm chỉnh hơn. Tôi sẽ trèo núi lội đèo nhiều hơn, bơi lội nhiều hơn…Tôi sẽ ăn nhiều… kem hơn. Dĩ nhiên tôi sẽ gặp nhiều rắc rối hơn nhưng tôi sẽ thực tế hơn là chỉ mơ mộng. Tôi sẽ bớt… lành mạnh hơn. Ôi, tôi đã có những khoảng khắc của đời mình và tôi muốn có nhiều hơn nữa những khoảng khắc đó, cái nọ tiếp cái kia thay vì tôi cứ sống để chờ đợi…
Nếu tôi được sống lại cuộc đời đã qua lần nữa tôi sẽ đi chân không nhiều hơn, sẽ bớt mang theo dù và dầu nóng, bình thủy các thứ… tôi sẽ hái nhiều hoa cúc hơn…”
Thỉnh thoảng có lẽ ta cũng nên tự hỏi mình một câu như vậy. Có phải ta cũng thường sống trong nhớ tiếc hoặc đợi chờ, mà quên đi cái quà tặng quý báu của cuộc sống chính là sự hiện diện của ngày hôm nay, của giây phút này, của ở đây và bây giờ, Tiếng Anh có một từ khá tuyệt: present , vừa có nghĩa là hiện tại, sự hiện diện, có mặt, lại vừa có nghĩa là món quà. Ta nghe nơi này nơi khác người ta luôn nói, không có thì giờ, không có thì giờ. Đến nỗi một nhà thơ phải kêu lên: …Không có thì giờ! Chim lấy đâu mà về tổ. Tôi lấy đâu mà làm thơ. Em lấy đâu mà đọc những bài thơ tôi sắp viết!(Nguyên Sa).
Tiếng chim và khế ngọt vẫn có đó, ánh nắng và sóng biển vẫn có đó, đèo cao và suối mát vẫn có đó, nhưng… hãy đợi đấy, còn phải dành thì giờ để nhớ nắng hôm qua, mưa năm nọ, tiếng chim ngày cũ, rồi còn dành thì giờ để mong ngóng tương lai, sống trong tương lai như cô nàng Perrette mang bình sữa ra chợ!
Ta chờ … lớn. Chờ thi đậu. Chờ thành đạt. Chờ có tiền. Chờ cưới vợ. Chờ đẻ con.Chờ con lớn… Chờ con thi đậu. Cứ thế cho đến một ngày thảng thốt: Rồi tàn mùa xuân, rồi tàn mùa hạ, một ngày đầu thu…(Trịnh Công Sơn).
Mùa xuân sao không đi hái lộc, mùa hạ sao không dẫn bầy em nhỏ đi tắm sông?
Hạnh phúc rất đơn sơ vậy mà Khổng Tử suốt đời quần quật chỉ mong có thể được đôi lần!
Quả thật chúng ta tường sống với dĩ vãng, một thời đã qua hoặc sống với
thương lai, một thời chưa tới. Còn hiện tại thì tối tăm mặt mũi; không có
thì giờ! Không kịp ăn sáng, không kịp tắm (không kịp thay đồ?). Hộc tốc.
Luôn hộc tốc. Nhai ngồm ngoàm. Đi vội vàng. Thở hào hển. Và hùng hục…
…….
(trích từ “Thư gửi người bận rộn” của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc)
__________________
Necessity is the mother of in(ter)vention.
Speak softly & carry a big stick.
My Technical Blog
thay đổi nội dung bởi: myhanh, 03-11-2006 lúc 07:35 AM.
|