Àh, có một câu chuyện về 1 cái ly rượu và 2 anh bợm.
Ly đó chứa 1/2 dung tích là rượu.
Một anh bợm nhìn ly rượu đó nói rằng, ôi rượu chỉ còn một nửa thôi, đau lòng quá đi
Anh bợm kia nhìn ly rượu đó nói rằng, còn đến một nửa ly là rượu, sung sướng quá đi
Hơ hơ, không biết các bác theo trường phái bợm nào, em thì theo trường phái anh bợm thứ hai
__________________
Có một ngày...
Em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
...những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui...anh không có bao giờ...
Cạnh tranh gì ở đây trời. Mặt bằng chung mà. Có chăng dăm ba người may mắn làm Cty nước ngoài rủng rỉnh tí tiền. Còn đại đa số lương lãnh ra phải chắc mót mới đủ sống. Cách đây 10 năm có thể dành dụm gởi tiền về quê, sắm vàng. Bây giờ thua. Đó là lý do tại sao thời gian gần đây đình công rần rần.
Còn chuyện nhà lá nhà tôn thì ở quê còn nhiều lắm. Đừng đi lòng vòng mấy cái thị trấn bé nhỏ ngày xưa, đi vô sâu sâu một chút. Mấy vùng đó đất có mà chẳng ai ở. Bởi vậy mới bị quy hoạch làm sân gôn, làm khu công nghiệp. Hệ lụy là trắng tay vì nhận đền bù xong chẳng thể làm gì với số tiền đó.
BHYT thì thua. Bệnh nào cũng mấy viên vitamin đó. Không tin dạo một vòng thử xem.
Lương hưu lo một mình không xong ở đó mà nuôi ai.
Ráng đợi đếnnăm 2050 đi!
Đừng xem thường BHYT nhé. Có thể những bệnh lặt vặt thì không cần đến nó nhưng khi bị bệnh hiểm nghèo thì mới thấy. Khi nào gặp đi rồi biết.
__________________
...Từ độ mang gươm đi mở cõi.
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long...
Àh, có một câu chuyện về 1 cái ly rượu và 2 anh bợm.
Ly đó chứa 1/2 dung tích là rượu.
Một anh bợm nhìn ly rượu đó nói rằng, ôi rượu chỉ còn một nửa thôi, đau lòng quá đi
Anh bợm kia nhìn ly rượu đó nói rằng, còn đến một nửa ly là rượu, sung sướng quá đi
Hơ hơ, không biết các bác theo trường phái bợm nào, em thì theo trường phái anh bợm thứ hai
Em thì theo trường phái: ôi, có rượu để uống là may rồi
Khám rồi mà. Đầu tiên mua cái sổ khám bệnh. Lấy số, kêu tên, ... tùm lum hết. Thuốc của mình không giống thuốc người ta. Khác bệnh mà.
ừ, dạo này bi quan quá. Có cày hết sức thì cuối đời chẳng được gì. Trừ phi trúng số, ai đó cho tiền, ... hoặc làm bậy. Thúi hẻo luôn!
Hãy nhìn ở 1 góc độ khác: ai tạo ra thực tế này. Các bác khi nhìn chỉ nhìn từ phía mình nhìn ra nên có thể có nhiều thứ khó giải thích. Tôi xin kể 1 vài mẩu chuyện mà kinh nghiệm tôi từng gặp:
1. Câu chuyện 1:
năm 2004, tôi vừa ra trường và có thamg gia thực hiện 1 đề tài về đánh giá các sản phẩm công nghiêp truyền thống cho tỉnh An Giang. Tôi cùng nhóm nghiên cứu đi thăm 1 số cơ sở sản xuất chuyên sản xuất 1 số loại Sp truyền thồng như bánh tráng, khô cá tra phồng, khô cá lóc, nước tương... và phỏng vấn họ về thực trạng của cơ sở cũng như dư định tương lai: gần 20 cơ sở được hỏi thì khoảng 15 cơ sở có câu trả lời như nhau: cái nghề này cha truyền con nối, giờ cũng làm ở quy mô như hồi đó giờ là đủ ăn rồi, không mở rộng làm chi vì mất công sức thêm nữa. 3 cơ sở thì trả lời là muốn mở rộng phát triền nhưng không biết phát triển như thế nào vì không ai giúp vốn và kỹ thuật vì chờ hoài ko thấy ai giúp. Chỉ có 2 cơ sở là có kế hoạch phát triển mà thôi tuy kế hoạch chưa rõ ràng. Sau đó, tôi đi thăm 1 cái làng nghề bánh tráng và nghe kể 1 câu chuyện còn hay hơn: cách vài năm trước, có 1 Việt kiều pháp vì muốn đầu tư phat triển làng nghề, đã hỗ trợ vốn (cho vay không lãi và miễn phí 1 phần kinh phí mua lò làm bánh tráng) cho khoảng 100 hộ. Nhưng sau 1 năm thì chủ đầu tư bỏ của chạy lấy người vì thế này: khi cần bánh tráng đề xuất khẩu yêu cầu các hộ tăng năng suất thì không ai làm cả, mỗi gia đình cứ sản xuất từ 7h sáng đến 12 giờ trưa là nghỉ vì họ nói làm như thế thu nhập 1 ngày của họ đã đủ để sống. Thế là chủ đầu tư mất khách hàng, đành bỏ vốn. Qua đây, tôi có thể rút ra 1 kết luận nhỏ: phải chăng đa số người dân VN, đặt biệt là các vùng nông thôn có tư tưởng an phận.
2. Câu chuyện 2: Bảo hiểm y tế
Trong lúc trà dư tửu hậu với 1 thằng bạn làm trong lĩnh vực y tế dự phòng, tôi với nó ngồi tính cho nhau nghe: nước ta có 80 triệu dân, giả sử trung bình 1 năm 1 người đóng trung bình 300.000đồng bảo hiểm y tế, giả sử có 30 triệu người (trẻ em, người nghèo, chính sách...) được miễn thì số tiến nhà nước thu sẽ là 15.000 tỷ VND (1%GDP). Với con số này, chúng ta có thể đầu tư tốt hơn cho dịch vụ y tế. Tuy nhiên, 70% dân số là nông dân. Mà nghe nông dân nói về việc này thì bảo đảm công ty bảo hiểm nghe mà chạy mất dép: biết khi nào bệnh mà dùng nó, nếu đóng tiền mà không bị bệnh thì mất tiền ah? Nếu nói 300.000 là số tiền lớn nhưng có ai ngồi tính xem 1 năm 1 người đàn ông ở nông thôn uống bao nhiêu rượu và hút bao nhiêu thuốc lá... Mà hiện nay, ai cũng thấy, nông dân là đối tượng bị bệnh nhiều nhất và hưởng bảo hiểm y tế nhiều nhất. Qua câu chuyện này, tôi rút ra 1 kết luận nho nhỏ: nông dân VN vẫn còn mang năng tư tưởng từ ngày xưa là có thấy lợi trước mắt chứ chưa quan tâm đến cái lợi lâu dài.
3. Câu chuyện vé số:
Năm 2008, tôi và 1 GS người Nhật đi công tác ơ Tiền Giang gần 1 tháng. Đi đến đâu, cũng thấy người bán vé số cả. Có những người thực sự khó khăn, nhưng cũng có những người tôi không nghĩ là khó khăn. Đi vào quán ăn, tôi liên tục từ chối. Chỉ tội ông thầy, ko biết tiếng Việt nên cứ bị làm phiền hoài. Ông cứ hỏi tôi là tại sao lại có nhiều người bán và mua vé số thế. Tôi không giải thích được nhưng tôi nói về Sài Gòn, tôi sẽ đưa ông đến 1 nơi mà vé số còn kinh khủng hơn nữa. Khi về SG, tôi đưa ông đến khu Châu Văn Liêm và Hải Thượng Lãn Ông. Ổng thực sự bất ngờ và cứ tỏ vẻ thắc mắc nhưng tôi không giải thích được tại sao như thế. Vậy phải chăng người Vn vẫn còn 1 số lớn rất nhiều người vẫn tin vào sự ban phát của may mắn?
Chúng ta đang bàn về vấn đề của cả 1 nước thì phải xem đủ hết các thành phần dân số có trong đó. May mắn chúng ta thuộc tầng lớp trí thức nên nhận thức hoàn toàn khác. Nhưng còn 70% nông dân kia họ nhận thức như thế nào thì chúng ta phải xem lại. Chúng ta phải là lực lượng tiên phong để tạo nên làn sóng nhận thức mới cho số đông dân số còn lại. Không phải tự dưng mà Nhà nước phải đưa ra 1 chủ trương: Tuyên truyền giáo dục để người dân có khát vọng làm giàu, làm giàu chính đáng (về vật chất lẫn tinh thần).
Tạo hóa và xã hội ban cho mỗi con người những đặc thù riêng. Trong xã hội, mỗi vị trí xã hội đều có chức năng riêng. Là trí thức, hãy phát huy vai trò đó để cảm thấy cái mình học và nhận thức được không bị uổng phí.
Pác này được cái nói đúng.......... ý tui, hehhehee....
Tiếc cho pác Định..... tiếc wa, ước j có số phone em Khánh, biết đâu lúc trống trải vầy, ..... cơ hội đến với ta thì seo??????????
pp luôn tin tưởng vào công lý, cách giải quyết của nhà nước. Có công thì thưởng, có tội phải trừng. Vì vụ bác Định có yếu tố chính trị, nên trước khi mọi thứ chưa rõ ràng - các các báo đài cũng chẳng đưa tin- thì ta tạm thời tránh bình luận. Tránh những sự cố ngoài ý muốn cho forum.
Nếu có thời gian, bàn tán về gái đẹp và rượu ngon thì xin cứ việc!
chẳng biết có bèo hay không, mà hôm ba tui bệnh, được trả gần hết tiền mổ (khá nhiều), nhà tui chỉ phải trả tiền nằm bệnh viện dạng dịch vụ thôi.
Đi bệnh viện, tui thấy giờ khám BHXH cũng tốt lắm. Còn việc phải chờ đợi thì thử khám ở bệnh viện lớn xem, dịch vụ đàng hoàng nhé, đều phải lấy số và chờ dài cổ.
Nên ở nhà, ai ko đi làm, tui cũng bắt mua bảo hiểm tự nguyện hết.
Không biết ở nước ngoài, người ta đóng bảo hiểm như thế nào và bao nhiêu để được phục vụ như thượng đế ta. Không biết chính xác nên không dám phàn bừa
chẳng biết có bèo hay không, mà hôm ba tui bệnh, được trả gần hết tiền mổ (khá nhiều), nhà tui chỉ phải trả tiền nằm bệnh viện dạng dịch vụ thôi.
Đi bệnh viện, tui thấy giờ khám BHXH cũng tốt lắm. Còn việc phải chờ đợi thì thử khám ở bệnh viện lớn xem, dịch vụ đàng hoàng nhé, đều phải lấy số và chờ dài cổ.
Nên ở nhà, ai ko đi làm, tui cũng bắt mua bảo hiểm tự nguyện hết.
Không biết ở nước ngoài, người ta đóng bảo hiểm như thế nào và bao nhiêu để được phục vụ như thượng đế ta. Không biết chính xác nên không dám phàn bừa
Ở các nước phát triển như Mỹ hay Nhật thì bảo hiềm y tế gần như bắt buộc. Bảo hiểm thì khá đắt và có nhiều mức khác nhau và đóng theo thu nhập như ở VN. Bèo như sinh viên ở Nhật cũng đã mất 160USD/năm (nhà nước hỗ trợ thêm bao nhiệu thì ko rõ). Cho nên, khi được điều trị thì mọi người được ứng xử như nhau. Về chất lượng dịch vụ y tế thì khỏi chê. Còn trình độ thì không biết nên ko bàn. Chỉ biết 1 điều chắc ăn là kinh nghiệm của BS Việt Nam là cao hơn vì cơ hội để điều trị bệnh cho bệnh nhân nhiều. Có được cơ hội trao đổi với 1 BS của Nhật thì nghe nói là trung bình 1 BS mổ khoảng 1 - 2 ca 1 tuần, còn ở VN thì khủng khiếp hơn rất nhiều. Mà ngành Y thì kinh nghiệm là điều quan trọng nhất.