Kỷ niệm là kỷ niệm mà, đẹp xấu gì cũng là kỷ niệm!
chuyện thứ 8: Một bí mật của dân nội trú
Dân nội trú ở kế bên trường nhưng lại thường xuyên đi hoc trễ nhất trường. Thông thường nghe tiếng kẻn báo vào học mới bắt đầu bò dậy đi xúc miệng. Nhưng có một hôm mình phát hiện ra thắng bạn chung phòng chưa xúc miệng, nó ngủ dậy rồi đi thẳng lên lớp vì sợ trễ giờ kiểm tra 1 tiết !
Vậy là cả lớp đều thắc mắc không biết tại sao nguyên sáng đó nó không nói một tiếng nào (không hề mở miệng ra), hehe, ai hỏi gì cũng lắc đầu ! Nó nhất quyết thề chết không chịu hé răng !
ùh nhỉ thế mà tieunhoc kô suy luận ra được...... cái gì nhỏ thôi..... ùh.. đúng... nhỏ......... nhưng mà.... là cái quái gì mới được..
Êh MFEO tiếp tục điều tra nhá...... được thông tin gì báo lại... cho tieunhoc đưọc mở rộng tầm mắt........
__________________
Có những lúc thật BUỒN nhưng người ta vẫn cứ phải CƯỜI
Mô phật, thiện tai, thiện tai....... thay mặt anh em LQD xin tạ tội cùng thần........ vị xiêm............
Híc.... ko hổ danh " Lũ Quỉ Đói ".... thiện tai, thiện tai
Nói thiệt, từ trước đến giờ mới thấy có một TOPIC làm ăn ngon lành như topic này, đây cũng là điều tieunhoc trăn trở từ trước đến giờ, "có lúc tự hỏi, trên lý thuyết thì BOX này phải là BOX sôi động nhất"..
Và cuối cùng..... cái gì tới sẽ tới......
Túm lại ----> những lý thuyết tieunhoc đưa ra.... trước sau gì cũng đúng
------> Tóm gọn : những gì tieunhoc nói..... là chân lý...
Khe khe
__________________
Có những lúc thật BUỒN nhưng người ta vẫn cứ phải CƯỜI
Xin mời, xin mời........ đại ca kể đi.... mọi người chuẩn bị nghe nhanh lên........... đại ca..... nhanh đi.... nôn quá........ có đụng chạm đến bà chị ú ù của em kô dzạ
__________________
Có những lúc thật BUỒN nhưng người ta vẫn cứ phải CƯỜI
Đây là chuyện mà tieunhoc nhịn cười không nổi .......híc ......
Anh Hiệp , sao kô cho anh chị em biết kết quả xảy ra làm sao , anh kia đã xử lý như thế nào ....sao kô kể tiếp nhỉ ?
__________________
Có những lúc thật BUỒN nhưng người ta vẫn cứ phải CƯỜI
Vâng, Hiệp còn nhớ rất rõ nhưng đang cân nhắc những chuyện như vậy có nên kể ra không vì nó mang tầm vóc "bí mật quốc gia" rất nguy hiểm.
Các bạn có nhớ trong ấn phẩm báo xuân trường mình những năm 1995-1996 bạn Xuân Đào 93D05 có viết một câu chuyện kể về việc đi trộm chuối của dân ký túc xá không? Mặc dù là câu chuyện mang tính hư cấu (tất nhiên là có đến hơn 50% là thực) trong một tác phẩm văn chương nhưng vẫn bị thầy Hiệu trưởng khi đó giận dữ và đòi kỷ luật. Nhưng giờ đây thời gian đã trôi xa rồi có kể cũng không sao nhưng sợ ảnh hưởng đến các em đang học tại trường, sợ các em sẽ hết đường "quậy" vì nhà trường và láng giềng xung quanh khu ký túc xá sẽ rất cảnh giác.
OK, từ từ Hiệp sẽ kể. Nhưng mọi người cũng vào kể vài chuyện gì đó đi chứ!
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Chào mọi người. Dạo này cuối năm bận rộn quá nên không có nhiều thời gian lên diễn đàn kể chuyện nội trú. Đợi hoài mà không thấy ai kể nên mình xin phép kể tiếp một câu chuyện để làm mới diễn đàn. Nếu không có gì mới thì mọi người sẽ không truy cập diễn đàn nữa.
Câu chuyện thứ 15:
NHỮNG PHIỀN PHỨC TRONG KHU NỘI TRÚ MỚI
Mặc dù sang khu nội trú mới rộng rãi hơn, đi học gần hơn nhưng không phải ai cũng hài lòng vì bên cạnh những thuận lợi thì khu nội trú mới cũng xảy ra nhiều phiền phức. Một trong những phiền phức ấy là những câu chuyện tôi sắp kể ra đây.
MÙA BƯỚM PHẤN
Khu nội trú cũ ở đường Thủ Khoa Huân bốn mặt là đường nên dẫu sao cũng mang dáng dấp thành thị. Khi dọn về khu nội trú mới mang dáng dấp nửa thành thị, nửa thôn quê nên cũng nhiều thay đổi. Phía sau khu nội trú là khu dân cư và ruộng đồng nên có rất nhiều sâu bọ. Một trong những loại sâu bọ khó chịu nhất là loại bướm phấn mình trắng bé bằng ngón tay nhưng vô cùng độc hại. Một khi bụi phấn của nó vươn vào người thì không thể nào ngủ được mà phải thức để gảy xuống đêm. Tôi đã "thưởng thức" cái món bướm phấn này những hai năm nên giờ vẫn còn rất ngán.
Khi ruộng đồng đã vào vụ mùa lúa tươi tốt thì lũ bướm phấn bỗng đâu xuất hiện. Cái giống bướm phấn này cứ thấy ánh sáng đèn là bay vào mà chẳng cần ai mời cả. Một khi đã vào thì ở lì lại suốt cả tuần không cách gì tống tiễn chúng được. Năm ấy không biết bướm phấn ở đâu mà nhiều vô kể. Chúng bay vào đậu kín trần nhà. Nằm xuống giường, trông lên trần mà phát khiếp. Bướm đông đến độ chúng không còn chổ đậu mà bò lúc nhúc thật kinh! Con nọ bò lên lưng con kia đùa giởn thế nào mà hai đứa buông tay té phịch xuống giường. Đang nằm ngủ mà nghe có cái gì cộm cộm, ngưa ngứa thì y như rằng có một con bướm phấn đang nằm ngủ với mình. Chúng chui vào chăn màng, sách vở. Đi đâu cũng thấy bướm phấn. Bướm phấn có mọi lúc, mọi nơi trong phòng. Ăn cùng bướm phấn, ngủ cùng bướm phấn là vậy! Độc hơn nữa là khi các cô nàng bướm phấn chui vào áo quần treo trên móc và vô tư dựng tổ "uyên ương" rồi đẻ trứng vào đó. Có hôm vội vàng mặc cái áo trắng còn mới toan lên lớp học, lát sau thấy ngứa ngái khó chịu, đưa tay vào mò mẫm thì phát hiện cả một ổ trứng to tướng cùng con bướm mẹ đang "nghỉ hậu sản" trong đó. Bực mình hết nói nhưng gây gổ với lũ bướm ấy làm gì cho mất thời gian, tôi đành bỏ cả tiết học để về... đi tắm.
Đến mùa bướm phấn thứ hai, có đứa trong phòng chợt nảy ra sáng kiến dùng lửa xua bướm phấn. Tụi nó dùng một thanh tre dài quấn vải vào đầu rồi tẩm dầu vào đốt. Lửa cháy phừng phừng, nhìn lũ bướm phấn rơi lộp độp mà lòng hả hê. Chợt có đứa kêu lên thất thanh: "Chết rồi!" Thì ra trong lúc mải mê đốt, miếng giẻ cháy rụi và một tàn lửa rơi vào cái áo "ăn nói" của một đứa trong phòng. Cả đám vội quẳng cây đuốc tre, quên cả việc diệt bướm phấn để lao vào cứu... cái áo. Thời ấy là đang lúc thịnh hành loại vải "suýt bóng" dùng may áo sơ mi nên thằng kia cũng có một cái lúc nào cũng treo đầu giường để dành đi "ăn nói". Nhưng cái loại vải này rất bén lửa. Tàn lửa mà rơi vào là nó rụi ngay lập tức.
Sau một hồi hốt hoảng, chúng tôi bình tâm lại, cả đám vội reo mừng vì cái tàn lửa rơi đúng vào mặt trong của cái túi. Cho nên dù mặt trong có cháy một chổ to bằng một dúm tay nhưng cái áo vẫn còn nguyên "giá trị sử dụng"!
Anh bạn chủ nhân khi nghe "hung tin" về chiếc áo đã hớt hải chạy như bay về phòng kiểm tra hiện trường... Anh bạn kia cầm chiếc áo lên, sau một thoáng kinh hoàng, gương mặt thản thốt chợt nở một nụ cười. Chỉ còn cười trừ vì chiếc áo có một vết cháy quá độc đáo!
SÂU CHUỐI
Ai đã một lần nhìn thấy con sâu chuối chắc chắn phải rùng mình vì hình thù gớm ghiếc của nó. Một con sâu chuối thường cuộn tròn trong chiếc lá chuối như một chiếc kèn. Chẳng mấy khi nó chui ra khỏi tổ vì thân hình nó mềm nhủn mặc dù dài cả gang tay. Mình nó được phủ một lớp bột phấn trắng trong như cây kẹo đục - một loại kẹo tôi thường thấy ở quê ngày còn bé.
Chẳng mấy khi sâu chuối xung đột với người nhưng năm ấy chúng quyết tâm đánh chúng tôi một trận. Số là khi tiếp nhận khu nội trú từ trường Cao đẳng, chúng ta được tiếp quản luôn một một bờ chuối trước dãy phòng nội trú nữ. Bờ chuối um tùm chẳng mấy khi có quả (vì mới có hoa đã bị vặt xuống nấu canh chua mất rồi!) mà chỉ thấy toàn là ... sâu chuối. Vì chỉ đứng um tùm mà chẳng có lợi ích gì nên nhà trường quyết định "hạ sát" tất cả lũ chuối ngớ ngẩn kia cho thông thoáng. Khổ nổi hàng chuối là nhà bọn sâu chuối nhưng khi đốn hạ mà chẳng ai quan tâm đến việc "đền bù giải toả" hay "tái định cư" gì cả nên bọn sâu chuối kéo nhau lên khu nội trú biểu tình. Khắp mấy ngày liền bọn chúng bò lúc nhúc trên hành lang, leo lên cột, lên dây phơi để đột nhập vào phòng để "đòi công lý".
Các bạn nữ chắc đã phải vất vả lắm để chống lại bọn "giặc" sâu chuối này. Tôi còn nghe kể rằng một cô bạn khối 94 sau một đêm ngủ dậy, sờ tay lên mép chăn, chợt nghe có một cái gì đó mềm mềm, nhủn nhủn. Sau một cảm giác dễ chịu ấy cô bạn bỗng hét toán lên vì phát hiện một tên sâu chuối đã lén đột nhập vào "khuê phòng" đánh một giấc đến sáng. Chúng tôi nghe chuyện mà không khỏi giật mình và không biết "tên sâu chuối" nào mà to gan đến thế!
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Khè khè...... làm bể can nhựa không thôi thì có lè anh Hiệp vẫn coi là chuyện bé........ quan trọng là anh Hiệp nhà ta không có làm bể cái can nào cả...... vì mỗi lần can sắp rơi xuống thì anh đã nguyện "quên mình" nhảy ra cứu....... cái can...... he he...... không biết có đúng không nữa híc...... tieunhoc em đang xuyên tạc "lịch sử ' he he
__________________
Có những lúc thật BUỒN nhưng người ta vẫn cứ phải CƯỜI