Thời gian này em thật vui và hạnh phúc , lòng tin trong em đã trở lại từ khi gặp được anh , cảm ơn tình yêu của anh dành cho em . Mặc dù bề ngoài anh không được như những người em từng quen ,không khéo léo , không đào hoa ,lịch lãm …Nhưng em cảm nhận ở anh được sự chân thành , thật thà và tốt bụng . Em yêu cái khờ khạo, ngốc ngếch nhưng đáng yêu của anh tuy điều đó đã đôi lần làm em buồn bực . Em hạnh phúc khi được anh hết lòng quan tâm ,chăm sóc .
Tình yêu của chúng ta thật trong sáng ,không một chút vụ lợi . Khi mới quen anh , em đã nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu anh vì anh chẳng có một ấn tượng gì để em nhớ tới, em chỉ muốn chọc anh vì thấy anh nhút nhát , ngốc nghếch .Nhưng anh đã làm cho em thay đổi những suy nghĩ đó . Anh nhút nhát thật nhưng anh không ngốc nghếch . Vì em nghĩ , nếu ngốc nghêch thật thì làm sao anh vô nổi cái trường Đại Học Bách Khoa và giờ đã trở thành Kỹ Sư Hoá .Dần dần em đã suy nghĩ về anh nhiều hơn .Anh thật thà, vụng về trong cuộc sống nhưng em biết anh giỏi trong công việc .Và đặc biệt anh đã yêu em bằng tình yêu chân tình, thánh thiện .
Em đã kể về anh cho mẹ nghe . Mẹ nói phải tìm hiểu cho kỹ , chưa quen được mình thì họ quan tâm, lấy lòng. Đến khi quen được rồi thì …Em cũng sợ điều mẹ nói là sự thật .
Em thường hỏi anh yêu em điểm gì ( câu hỏi muôn đời của những người được yêu ) . Anh chỉ cười và nói không biết yêu điểm gì nhưng anh thích sự giản dị của em ( Trời ! em mà giản dị sao …? ) . Anh nói em không sơn móng tay móng chân, ko nhuộm tóc xanh tóc đỏ nghĩa là giản dị rồi . Hên quá ! những cái đó không nằm trong sở thích của em …^_^
Em nhận thấy anh đang dần sửa đổi những cái gì em không thích ở anh , điều đó làm cho em rất vui . Em còn vui hơn vì biết anh không biết uống ruợu , thuốc lá . Vì những thứ đó có người phụ nữ nào thích đâu.
Em viết ra những điều này để bày tỏ tình cảm của em đối với anh vì em biết anh sẽ vô đọc nó . Cảm ơn tình yêu của anh dành cho em . Em sẽ mãi trân trọng và cố gắng yêu anh nhiều hơn .
Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.
Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.
Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.
“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".
Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.
Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.
Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.
Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.
Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.
Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".
Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".
Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt.
Chợt nhớ thời học sinh, nhớ mối tình đầu thơ dại.
Nhớ những chiều mưa , tan học về, cùng DH đạp xe đi chơi...2 đứa cứ mặc nguyên đồ đi học mà lang thang khắp nơi.
Áo mưa thì dành cho em , còn mình thì ươt sũng, lạnh đến mức môi tím ngắt, răng đánh loto, mà cứ luôn mồmnói không lạnh.
Lúc ấy em cứ nhìn mình cười, chắc là vì mình thảm thiết quá. Còn mình mỗi lần nhìn thấy nụ cười của em, là lại không muốn về nhà !
Đến lúc chịu không nổi, em phải đưa cái nón lá cho đội. Cũng may là trời mưa,người đi đường ít , không thì... chắc chui xuống đất.
Nhớ nụ hôn đầu tiên...đến 3ngày sau, cảm giác vẫn còn nóng bỏng trên môi !
Nhớ những lần mải đá bóng, đến giờ đón em đi học Anh Văn buổi tối , chạy như điên, cơm cũng không ăn, mẹ biết, chỉ cười không la mắng gì cả.hihi
Nhớ những lần chở em đi chơi, 2đứa sợ ba mẹ biết, toàn phải đạp xe trên đường vắng. Em thì xinh đẹp quá, mình lúc nào cũng lo lắng, đề phòng đủ thứ. Lo thì lo, nhưng vẫn thích...Mà cái thị xã Tân An bé xíu, các bậc phu huynh biết hết, nhưng giả vờ lơ đi...hi hi...
Nhớ những lần 2đứa ngồi tựa lưng, ngắm cảnh chiều dần buông xuống...
Những lần cùng nắm tay, dạo trên đồng lúa thơm mùi sữa...
Những lần cùng em ngồi bên hồ ... hương sen, cỏ lau...và em !
Thế rồi...
Đến bây giờ, em cũng đã hạnh phúc với gia đình.
Còn mình vẫn như cơn gió, lang thang khắp nơi. Những nỗi buồn tình yêu cứ đầy theo năm tháng.
Biết đến khi nào mình có thể tìm được chốn bình yên...Bình yên như lúc cầm tay em ngày xưa...!
__________________
Có một ngày...
Em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
...những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui...anh không có bao giờ...
Chợt nhớ thời học sinh, nhớ mối tình đầu thơ dại.
Nhớ những chiều mưa , tan học về, cùng DH đạp xe đi chơi...2 đứa cứ mặc nguyên đồ đi học mà lang thang khắp nơi.
Áo mưa thì dành cho em , còn mình thì ươt sũng, lạnh đến mức môi tím ngắt, răng đánh loto, mà cứ luôn mồmnói không lạnh.
Lúc ấy em cứ nhìn mình cười, chắc là vì mình thảm thiết quá. Còn mình mỗi lần nhìn thấy nụ cười của em, là lại không muốn về nhà !
Đến lúc chịu không nổi, em phải đưa cái nón lá cho đội. Cũng may là trời mưa,người đi đường ít , không thì... chắc chui xuống đất.
Nhớ nụ hôn đầu tiên...đến 3ngày sau, cảm giác vẫn còn nóng bỏng trên môi !
Nhớ những lần mải đá bóng, đến giờ đón em đi học Anh Văn buổi tối , chạy như điên, cơm cũng không ăn, mẹ biết, chỉ cười không la mắng gì cả.hihi
Nhớ những lần chở em đi chơi, 2đứa sợ ba mẹ biết, toàn phải đạp xe trên đường vắng. Em thì xinh đẹp quá, mình lúc nào cũng lo lắng, đề phòng đủ thứ. Lo thì lo, nhưng vẫn thích...Mà cái thị xã Tân An bé xíu, các bậc phu huynh biết hết, nhưng giả vờ lơ đi...hi hi...
Nhớ những lần 2đứa ngồi tựa lưng, ngắm cảnh chiều dần buông xuống...
Những lần cùng nắm tay, dạo trên đồng lúa thơm mùi sữa...
Những lần cùng em ngồi bên hồ ... hương sen, cỏ lau...và em !
Thế rồi...
Đến bây giờ, em cũng đã hạnh phúc với gia đình.
Còn mình vẫn như cơn gió, lang thang khắp nơi. Những nỗi buồn tình yêu cứ đầy theo năm tháng.
Biết đến khi nào mình có thể tìm được chốn bình yên...Bình yên như lúc cầm tay em ngày xưa...!
Hix hix, anh cứ tưởng chú mãi miết với trái bóng, không ngờ có chuyện này hả. Có vẻ như còn dữ hơn... anh (hihi). Có vẻ như nghệ sĩ quá cũng khổ chú nhỉ?
Trích:
Đọc bài của Hữu Xuân anh cũng muốn viết chuyện tình của anh.
Anh An, có cần em kể phụ với hông, có nhiều chi tiết em biết và sợ anh quên...