MÌNH GỬI THƠ CỦA "MÌNH" LÊN ĐƯỢC KHÔNG VẬY?. GIỜ THÌ NÓ CHƯA BẤT HŨ NHƯNG BIẾT ĐÂU CHỪNG MAI NÀY... GIỐNG NHƯ NHÀ THƠ HỮU LOAN ĐÓ. CHỈ LÀM CÓ MỘT HAI BÀI (MÀ CŨNG ĐÂU CÓ HAY GÌ) THẾ MÀ AI CŨNG ĐỌC. HƠN NỮA GIỜ LẠI ĐƯỢC MUA BẢN QUYỀN CẢ TRĂM TRIỆU. MÌNH LÀM NHIỀU BIẾT ĐÂU CHỪNG CÓ BÀI... HAY THÌ SAO!
ĐÙA VỚI BẠN MỘT CHÚT CHO VUI VẬY. Ý MÌNH MUỐN NÓI LÀ MÌNH CŨNG RẤT YÊU THƠ, NẾU VÀO DIỄN ĐÀN, ĐÚNG CHỔ NÀY MÀ ĐỌC ĐƯỢC NHỮNG BÀI THƠ ĐƯỢC CHỌN LỌC KỸ CÀNG, CÓ HỆ THỐNG THÌ TUYỆT VÔ CÙNG. Ý ĐỊNH CỦA BẠN MÌNH NHIỆT LIỆT ỦNG HỘ VÀ RẤT MONG LÀ BẠN SẼ CUNG CẤP CHO TỤI MÌNH NGÀY CÀNG NHIỀU NHỮNG BÀI THƠ... BẤT HŨ. CỐ LÊN NHÉ!
<span style=\'color:blue\'>Trường cũ ta về mây trắng bay
Nhớ em,ngõ trúc lá rơi đầy
Áo trắng không còn trong sương trắng
Trắng chiều thu lạnh, trắng heo may .
Lớp học nhìn ra những cánh đồng
Những mùa xanh mướt lúa đơm bông
Tìm đâu bụi phấn ngày xưa ấy
Một thuở chia xa thắm phượng hồng ?
Vẫn bóng thầy xưa dưới mái trường
Vẫn lời trầm ấm lắm yêu thương
Vẫn lời thơ nở trên trang sách
Những nụ hoa đời, gió ngát hương .
Tóc cô giờ bạc màu sương xám
Lãng đãng mây chiều vạt nắng rơi
Một lần thổn thức ta thầm gọi
Gió vọng sân trường tiếng : Mẹ ơi !...
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
__________________ Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm
Anh nhớ em, em hỡi, anh nhớ em ...
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có dậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
Chả bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên...
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?"
-- Không, từ ân ái lỡ làng,
Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao?
Tơ hong nàng chả cất vào,
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng,
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
Cái gì như thể nhớ mong?
Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.
Cô đơn buồn lại thêm buồn,
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng...
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
Đêm qua nàng đã chết rồi,
Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!
__________________ Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm
Anh nhớ em, em hỡi, anh nhớ em ...
KHÔNG HIỂU TẠI SAO TÔI LẠI THẤY XÚC ÐỘNG KHI ÐỌC BÀI "MẸ CỦA ANH" CỦA NHÀ THƠ XUÂN QUỲNH. MỞ ÐẦU TÁC GIẢ VIẾT "PHẢI ÐÂU MẸ CỦA RIÊNG ANH" VÀ KẾT THÚC "MẸ SINH ANH ÐỂ BÂY GIỜ CHO EM"... NHỮNG VẦN THƠ NHẸ NHÀNG NHƯ LỜI THỦ THỈ NHƯNG QUẢ THẬT CHẤT CHỨA BIẾT BAO TÌNH CẢM!
NẾU NHƯ CỨ TIN VÀO LỜI CỦA DÂN GIAN CÓ LẼ ÍT AI HÌNH DUNG RA ÐƯỢC MỘT LỜI TÂM TÌNH CẢM ÐỘNG ÐẾN NHƯ VẬY. NHƯNG CŨNG VÌ LỜI CỦA DÂN GIAN ÐÃ IN ÐẬM VÀO MÁU THỊT CỦA NGƯỜI TA NÊN NGƯỜI TA MỚI THẬT SỰ CẢM ÐỘNG ÐẾN NHƯ VẬY.
"...MẸ SINH ANH ÐỂ BÂY GIỜ CHO EM". TAURUS CÓ THẤY ÐƯỢC CÁI HỒN CỦA BÀI THƠ, CỦA CÂU THƠ KIA KHÔNG? CHÌM ÐẮM TRONG KHÔNG GIAN CỦA Ý THƠ, TỐI THẤY MÌNH ÐANG THẬT HẠNH PHÚC. EM YÊU TÔI NHIỀU HƠN THẾ. TÔI YÊU EM CŨNG NHIỀU HƠN THẾ!
<span style=\'color:blue\'>Bữa trước, riêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?"
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao
- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền
Không thể vô tình qua trước cửa
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?
Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! tôi chỉ thương
Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc,
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương.
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa;
Ðể tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ quá,
Chỉ biết yêu thôi chẳng hiểu gì.
Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại ?
Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan ?
Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác
Mỗi đời tình, có một thú, chia ly
Chiều nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
Lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần
Em bắt đầu thấy ân hận, chưa em ?
Vì lỡ nói thương anh, cái thằng quanh năm túng thiếu
Ân hận, có, thì hãy nên, ráng chịu
Hãy xem như cảnh ngộ đã an bài
Như địa cầu không thể ngược vòng quay
Như Chúa, Phật phải gay go trước giờ lên ngôi Phật, Chúa
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Nên mới yêu, mà cư xử rất vợ chồng
Rất thiệt tình khi lựa quán bình dân
Khi nói thẳng: "Anh gọi cà phê đen bởi hụt tiền uống cà
phê đá"
Mỗi cuộc sống thăng trầm, phải mua bằng nhục nhã
Mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
Đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn
Nên mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt
Môi thâm tím bận nào tươi tắn, hát
Em nhớ vờ hoan hỉ vỗ tay khen
Để anh còn cao hứng cười duyên
Còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt
Khăn tăm tối hãy ngang đầu quấn nốt
Quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
Vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa Tăng
Bởi hạnh phúc mơ hồ như, Thượng Đế
Đời, vốn không nương người thất thế
Thì thôi, ô nhục cũng là danh
Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm
Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần