E mãi k về!
Tôi đã từng trải wa nh chuyện trog c sốg này,tôi cảm nhận dc csốg này tươi đẹp biết dường nào,còn nh thứ đợi ta ở phía trc,hãy ráng sốg hết mình,cống hiến hết mìh.
Tuổi 17 18,cái tuổi trog trắng,tinh khiết của 1ng c gái.Ngày 2buổi đến trườg,năm cuối cấp,e phải ráng học để mog sau này đỡ đần 3mẹ!e siêng học lắm,e hiền lắm. Nhà e ở tận Vĩnh Công,vậy mà e vẫn cố nài nỉ mẹ xin lên trường tỉnh học để bằng bạn,bằng bè.
Rồi buổi tối hôm ấy,1tai nạn jao thông đã cướp mất c sốg của e trên đườg đi học về. "Sao hôm nay mẹ đợi hoài mà k thấy con về ăn cơm?e con đợi con ở nhà kìa?dậy đi con,sao mẹ kêu mà k dậy?ngủ hoài,bạn con đợi con đi học kìa."
Ng mẹ xỉu lên xỉu xuống trog phòng cấp cứu bệnh viện,ghì áo con mình mà khóc mà la,mọi ng xung wanh k cầm lòng dc mà khóc theo.nhưg trễ r!chấn thương sọ não làm e h đây chỉ còn những cơn co giật!máu nh wá!e mất ở bệnh viện chợ rẫy.
Ng e gái ấy mỏng mah lắm,tôi tự hỏi ô trời đã cho e 1c sốg,nhưg mà lại là c sốg k trọn vẹn.nhữg ước mơ nhỏ bé,nhữg hp nhỏ bé ấy r sẽ k bao h thàh hiện thực. Hp gia dinh nay còn đâu?'e mãi k về'! Chữ 'ngờ' đôi lúc thật tàn nhẫn!
Ngôi trườg Tân An hôm nay sao hiu hắt wá,khôg khí ảm đạm wá,trog lớp e,bạn bè e,cô giáo e k thể nào ngăn dc dòg nc mắt xót xa cho số phận ấy! Nhà e rất khó khăn. Cả lớp e đã vận động uyên góp phụ giúp gd e nhưg vẫn k đủ.
Tôi viết lên đây với tất cả tấm lòng,xin chia sẻ cùng mọi ng,mog sao cho ja dinh e hãy bớt đau buồn,hãy mạnh mẽ,hãy cố gắng vượt wa nỗi đau này vì biết đâu ở 1nơi nào đó,e sẽ mỉm cười!
|