Sandcastles
Hot sun. Salty air. Rhythmic waves. A little boy is on his knees scooping and packingthe sand with plastic shovels into a bright blue bucket.Then he upends the bucket on the surface and lifts it.And, to the delight of the little architect, a castle tower iscreated. All afternoon he will work. Spooning out the moat. Packing the walls. Bottle tops will be sentries. Popsicle sticks will be bridges. A sandcastle will be built. Big city. Busy streets. Rumbling traffic. A man is in his office. At his desk he shuffles papers into stacks and delegates assignments. He cradles the phone on his shoulder and punches the keyboard with his fingers. Numbers are juggled and contracts are signed and much to the delight of the man, a profit is made. All his life he will work. Formulating the plans. Forecasting the future. Annuities will be sentries. Capital gains will be bridges. An empire will be built. Two builders of two castles. They have much in common. They shape granules into grandeurs. They see nothing and make something. They are diligent and determined.
And for both the tide will rise and the end will come. Yet that is where the similarities cease. For the boy sees the end while the man ignores it. Watch the boy as the dusk approaches. As the waves near, the wise child jumps to his feet and begins to clap. There is no sorrow. No fear. No regret. He knew this would happen. He is not surprised. And when the great breaker crashes into his castle and his masterpiece is sucked into the sea, he smiles. He smiles, picks up his tools, takes his father’s hand, and goes home.
The grownup, however, is not so wise. As the wave of years collapses on his castle he is terrified. He hovers over the sandy monument to protect it. He blocks the waves from the walls he has made. Salt-water soaked and shivering he snarls at the incoming tide. “It’s my castle,” he defies. The ocean need not respond. Both know to whom the sand belongs…
I don’t know much about sandcastles. But children do. Watch them and learn. Go ahead and build, but build with a child’s heart. When the sun sets and the tides take - applaud. Salute the process of life and go home.
Lâu đài trên cát
Ánh nắng chói chang. Không gian đầy hương vị của biển cả. Những cơn sóng nhịp nhàng. Thằng bé quỳ gối, xúc cát cho đầy chiếc xô nhỏ màu xanh sáng bằng chiếc xẻng nhựa. Rồi nó úp ngược cái xô xuống và nhấc lên. Vời niềm vui của người kiến trúc sư bé nhỏ, một toà lâu đài đã được tạo thành. nó xây cả buổi chiều. Say mê với hàng rào bao quanh. Làm tường cho chắc chắn. Chóp lâu đài sẽ có lính gác. Nhưng que kem sẽ làm những chiếc cầu. Một thành phố lớn sẽ dựng lên trong lâu đài. Phố phường tấp nập. Xe cộ ầm ầm qua lại. Có một người đàn ông trong phòng làm việc. Ông sắp xếp giấy tờ thành chồng để trên bàn và đang phân công mọi công việc. Ông đặt điện thoại trên vai, vừa nói vừa đánh máy. Những con số tự nghĩ ra, những hợp đồng được kí, thằng bé thích thú tưởng tượng về người đàn ông với các khoản lợi nhuận kiếm được. Ông làm việc suốt cuộc đời. Trình bày rõ ràng kế hoạch. Dự đoán trước tương lai. Tiền vốn hàng năm sẽ được bảo vệ. Tiền lãi sẽ là cầu nối. Một sự kiểm soát sẽ được thiết lập. Hai người chủ của hai lâu đài. Họ có rất nhiều điểm chung. Họ biến những cái nhỏ như hạt cát thành những điều vĩ đại, lớn lao, từ không thành có. Họ làm việc cần cù và quyết đoán.
Và thuỷ triều sẽ dâng lên, mọi thứ sẽ kết thúc. Nhưng không hề giống nhau. Đứa bé thấy được sự sụp đổ của lâu đài trong khi người đàn ông lờ nó đi. Quan sát đứa trẻ cho tới khi trời nhá nhem tối. Khi những con sóng tới gần, nó nhảy lên và reo vui. Không lo ngại. Chẳng nuối tiếc. Nó biết điều gì sẽ xảy ra. Và nó không luyến tiếc. Khi con sóng lớn đập vào kiệt tác của nó rồi cuốn xuống biển mênh mông, nó mỉm cười. Nó cười, rồi nhấc các dụng cụ của mình, nắm tay người cha và trở về nhà.
Đôi khi sự trưởng thành không làm người ta giải quyết mọi việc tốt hơn. Khi những con sóng cuộc đời phá vỡ những gì họ xây đắp nên, họ cảm thấy sợ hãi, lo làm sao có thể bảo vệ được lâu đài ấy. Họ cố ngăn những con sóng khỏi những bức tường mà họ đã tốn công sức tạo nên. Nước biển làm họ ướt sũng và run lên, họ càu nhàu than vãn khi cơn thuỷ triều đến. “Ôi! Đó là lâu đài của mình!”. Họ nuối tiếc. Đại dương không trả lời. Ai cũng biết cát thuộc về đâu…
Tôi không biết nhiều về những lâu đài trên cát. Nhưng tâm hồn trẻ thơ là như vậy đó. Hãy quan sát và học theo chúng. Cứ vững bước tiếp tục xây những lâu đài bằng niềm tin của trẻ thơ. Khi mặt trời lặn, thuỷ triều lên. Rồi hò reo tán thưởng. Tạm biệt qui luật ấy của cuộc sống và trở về nhà..
Nguyễn Duy Khánh