Bài phát biểu của MC Phượng Tường tại lễ ra trường của các bạn 07
Kính thưa đại biểu, PHHS, các Thầy cô và tất cả các bạn học sinh!
Một năm học nữa lại qua.Có gì lạ khi hè đến nhưng các 07 thân yêu ơi, đối với chúng ta đó là hạ cuối. Chợt nhắm mắt một cái mà đã thấy mình lớn thật nhanh. Thầy kính yêu ơi! Có phải tóc Thầy mỗi ngày lại bạc hơn không hay tại vì mắt con đang hoen cay? Cô kính yêu ơi có phải đôi tay cô mỗi ngày lại run hơn không sao những nét chữ nghe thật buồn...!Tình thương mà Thầy cô đã dành cho chúng con lớn quá!Làm sao con có thể quay về với những tiết học hôm nào để nghe Cô giảng bài, nghe Thầy dạy những cách sống trong cuộc đời.Con thèm một bài kiểm tra để mình học hành đàng hoàng hơn nữa. Con thèm được một lần Thầy cô gọi tên con. Hôm nay chúng con được ngồi lại lần cuối cùng Thầy cô, cùng bè bạn.Những chiếc bong bóng sẽ bay lên, đều gì sẽ chờ đợi chúng con. Con muốn được một lần ôm cái dáng gầy gò của cô, cái dáng mà hôm nào đi học con cũng thấy.Ngày nào cô cũng thương tụi con bằng thứ tình cảm lớn hơn ngày hôm qua. Tụi con muốn được Thầy, Cô gọi tên để được nói một tiếng "dạ". Mai chúng con đi Thầy cô có nhớ tụi con không? Thầy cô sẽ nhớ về một khoá mà toàn những học sinh siêu quậy phải không ạ!Thầy thường nói rằng:"Tụi con! Hãy nghe đây!".Vâng ạ! Tụi con đang nghe đây ạ!Tụi con đang ghi những từ ấy vào trong trí nhớ đây ạ! Chỉ để một điều rằng khi nhớ thầy nước mắt tụi con sẽ bớt cay hơn. Cô ơi!Cô có biết chiếc áo dài cô đang mặc để đến lớp sẽ mãi in trong tâm trí chúng con suốt một đời không? Và tiếng còn thể dục nữa!Các bạn học sinh các bạn sẽ mãi nhớ về tiếng còn thể dục phải không ạ!Các bạn có nhớ những buổi học nào đầy nắng. Thầy cùng tụi mình tập bài thể dục dười những bóng mát sân trường không. Chúng ta sẽ nhớ hoài phải không các bạn. Chúng con xin gửi những lời tri ân chân thành nhất đến tất cả Thầy cô.Mai, tụi con sẽ lớn thật nhanh khi không còn là học sinh nữa nhưng tụi con sẽ nhớ mãi những người đưa đò vĩ đại nhất, hiền từ nhất. Các bạn ơi! Thầy cô sẽ thương và nhớ tụi mình mà đúng không ạ!
Các bạn ơi!Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là mỗi đứa một phương trời. Mình sắp phải chia thay nhau rồi đấy. Các bạn có nghe tiếng gọi của đoàn tàu mà mai nó sẽ chở tụi mình đi thật xa. Các bạn có thấy phượng đang nở thật tươi không? Nó sẽ nói rằng mai sẽ mang chúng mình đi, nó hỏi rằng sao tụi mình không tha thứ những lỗi lầm cho nhau để nước mắt bớt nhoà hơn.Các bạn có nhớ không ngày tụi mình lên lớp 10 ấy? Đứa nào cũng đen đúa, ngơ ngơ, đưa mẹ ra bến xe mà đường về nhà trọ sao thênh thang.Rồi ba năm chung sống, học hành bên nhau, ta gọi nhau bằng mày, bằng tao, bằng ông, bằng bà thân thiết. Chia nhau một trái dưa leo, một ly cà phê thức trắng, một câu chuyện về hoàn cảnh mỗi đứa mà nước mắt ướt đầm cả gối. Mình sẽ nhớ những lần đạp xe đến trường, mồ hôi chảy đầy vai mà thấy vui sao. Vậy mà các bạn biết không? Con đường đến trường ngày hôm qua với mình sao mà ngắn thế. Mình cố chạy thật chậm nhưng bánh xe vẫn lăn, những hàng bằng lăng cứ xa mãi.Những buổi trưa ....(mất một đoạn rùi!)
...mạnh khoẻ. Chúc các bạn thân yêu của mình tự tin bước vào cánh cửa đại học. Và bây giờ mình muốn nhìn kỹ lại gương mặt của 88 bạn 12 A,B,C ở đây. Mình muốn các bạn đặt bàn tay lên nhau thật nồng ấm một lần cuối có được không ạ! Tạm biệt Thầy cô kính yêu của chúng con, tạm biệt KTX thân thương, tạm biệt ngôi trường chuyên đầy ấp những kỷ niệm và tạm biệt các bạn.
__________________
Necessity is the mother of in(ter)vention.
Speak softly & carry a big stick.
My Technical Blog
thay đổi nội dung bởi: myhanh, 23-05-2010 lúc 11:55 PM.
Lý do: Lỗi đánh máy
|