Nhanh thật đấy mới đây mà đã 5 năm !!!!Thời gian đúng là không chờ đợi ai.hất ngày,hất tháng rồi lại hết năm,tôi giật mình khi nghĩ đến việc cả tôi và anh đều sắp ra trường,sắp làm người lớn cả rồi.Tôi không thay đổi gì vẫn hay cười hay nói ,thậm chí còn trẻ con nữa.Còn anh,không biết có trưởng thành ,chín chắn,có thay đổi gì khi sắp là kỉ sư IT chưa:10:
Hình như anh em chúng tôi quen nhau vừa đúng 3 năm.Cũng lạ,đều là dân LQĐ,chung vách lớpnữa chứ ,vậy mà lần đầu nói chuyện với anh cũng chính là lúc tiễn khối 12 ra trường.Anh là người đầu tiên tôi gặpkhi lớ ngớ đặt chân xuống LQĐ,dân ở huyện lẻnhư tôi được xuống thị xã học không khác gì được lên TP muh.Vừa sợ sệt lại nhút nhát,vừa lạnh cống khi cơn mưa bất ngờ ập đến.VÙ!!!!!!!!!!!!!!! mộit chiếc xe phóng ngang,nước trên mặt đường bắn tung tóe vào người.
Chưa định hình nhưng tôi vẫn nhận ra gương mặt không mấy gì sáng lán của anh.Ngoảnh đầu lại,cười bí hiểm mà không 1 lời cảm ơn:14: Từ đó tôi đâm ra ác cảm.Tôi khoái chí khi đặt tên cho anh là lìm lịm.Không phải anh ít nói,càng không phải quá nghiêm khắc ,chỉ tại con bé hay chí chách như tôi hể nhìn thấy anh là ca9m như hến,im như lìm lịm vậy!!!!!!!!!
Hai năm,lúc nào tôi cũng gặp anh,anh xuất hiện mọi lúc mọi nơi,trong sân trường,căn tin,KTX ,...Thấy mặt anh là tôi biết mình xui xẻo
nếu không bịtrả bài thì là kiểm tra 15phút đột xuất.Tôi ghét anh đền phát sợ.Lũ bạn còn đem anh ra khủng bố,chúng biến anh thành ông kẹ để nhát đứa trẻ thơ vô tội như tôi.
Cuối cùng thì ngày ấy cũng tới,anh ra trường tôi sẽ nhẹ nhỏm,thậm chí còn vui khi kẻ chướng mắt biến mất!!!!!!!!!!!Vậy mà không,lòng nặng triu,tôi thấy mình lạc lõng,hành lang lớp học như cũ nhưng bóng anh không còn!!!!!!!!!!!
Anh ra đi thực hiện ước mơ của mình,tôi ở lại,liệu anh có quay về không??hay nhịp sống bon chen nơi chốn đô thành sẽ cuốn anh đi mất!!!!!!!!!!! Lưỡng lự,phân vân rồi đi đến quyết định,dẹp bỏ sự ngang bướng"xin địa chỉ của anh được không?!!!!!!!!!!!!"Đáp lại lời yêu cầu của tôi là sự nhiệt tình,cái cười thân thiện!!!!!!!!!!!! Lần đầu tiên tôi không ghét anh!!!!!!!!!!!!!!
Duyên kì ngộ và tình anh em chúng tôi bắt đầu như thế,3 năm qua anh đã đóng vai trò như người anh cả:lo lắng ,khuyên bảo ,động viên lại còn im lặng chịu đựng mỗi khi tôi hò hét vô cớ nữa.Tôi thích câu nói của anh nói"lớn cỡ nào thì tôi vẫn nhỏ hơn anh,vẫn là con bé để anh bảo ban!!!!!!!!!!!"
Tôi chọn chuyên ngành,hỏi anh theo thói quen,dân công nghệ có biết gì đến 4 chữ Xã Hôi Nhân Văn,nhìn vẻ mặt lúng túng của anh,tôi buồn cười:10:
Tôi thấy mình thật may mắn,may mănb1 vì có người anh như thế,không biết anh có tự hào khi có đứa em gái phiền phức như tôi
anh trai ơi!!!!!!!!!!!sắp ra trường rồi,nhớ làm người tốt nha.chúc anh đủ sức mạnh biến ước mơ thành hiện thực,vững tin trên con đường mình đã chọn anh nhé!!!!!!!!!!!
còn nữa,vẫn nợ em lời xin lỗi trong cơn mưa ngày nào đó!!!!!!!!!