Còn lại Em để thấy niềm tin...
Hôm qua, tôi đọc được lời nhắn của Em… Chỉ một dòng ngắn, gọn nhưng Em biết không tôi đã không thôi nghĩ về nó. Em, tôi sẽ không kể về những điều có lẽ mà Em đang cố đoán là tôi nghĩ gì. Tôi sẽ nói cho Em biết rằng rất ít người khiến tôi phải nhìn lại mỗi khi người ấy nhắn nhủ tôi…
Em là một ngoại lệ. Những điều Em nói, tôi luôn trân trọng và nó giống như sự thôi miên, tôi ngoan ngoãn tuân theo. Nhiều khi tự mỉm cười với mình. Sao lại ngoan như thế nhỉ? Và tôi biết cách để trả lời: Em đã dành cho tôi những điều tốt lành nhất, tôi không lý gì không để mình trở thành… hoàn hảo hơn, ít nhất là trong mắt Em!
Trong một ngày, một tuần, một tháng… trong cuộc sống của tôi là bao nhiêu điều diễn ra. Căng thẳng có, bực bội có, đối phó có, mưu mô có… Và tôi thấy nặng nề khi mình có khi không phải là mình để có thể chống chọi lại với những gì mình không mong muốn. Tôi mong một sự bình yên, phẳng lặng, tôi mong những người quanh tôi, gần gủi với tôi đừng làm nhau đau lòng thêm… nhưng Em, không phải hễ mình mong là mọi điều như ý.
Thôi tôi cũng không nói về những điều này. Cuộc sống vốn có những đợt sóng xô đẩy nhau xen và dành lấy những lúc phẳng lặng. May mắn là tôi còn bắt gặp những lúc mình có thể thoát ra ngoài, có được những giây phút yên bình. Là gia đình, là trẻ thơ, là những người bạn… và là Em. May mắn là tôi có được những điều ấy để thấy còn bao nhiêu thứ tươi đẹp quanh mình. Tôi tìm đến, coi như báu vật. Em là một trong những báu vật của tôi!
Không ai cấm tôi hướng về một điều gì đó, dựa vào một điều gì đó để mơ về những điều tốt đẹp phải không Em? Cho dù điều tôi hướng tới, dựa vào nó chỉ là rất mơ hồ, thậm chí là vô lý nữa… Tôi hướng về Em để tôi nhìn cuộc sống lung linh hơn, em có trách giận gì tôi không?
Em, thôi đừng tự bảo, thế giới của Em nhỏ bé, không là gì với tôi cả, Em nhé! Thế giới của tôi cũng thế thôi! Cùng nhau làm cho thế giới của chúng mình đầy những niềm vui, tiếng cười được không Em? Bao nhiêu mệt mỏi của đời thường tôi gánh đã đủ rồi. Chỉ còn lại bấy nhiêu điều ấy thôi, tôi tìm đến Em, Em đừng làm cho tôi lại cảm thấy mất hết niềm tin còn lại, nhé Em!
|