TẦNG NHỚ Anh đã xa rồi tầng bốn ngày xưa
Nơi mưa nắng vẫn vô tình đi qua nhau
Như chúng mình
Ngày trước...
Trong cơn mưa ánh nhìn em thoáng ướt
Anh ước mình là nắng gửi cho ai
Cầu thang cũ mỗi sớm mai
Không còn kẻ lượn mấy lần mỗi buổi
Trước sân trường có người gom tiếc nuối
Mơ cuối cầu thang
ánh mắt ngập ngừng
Thèm một chút xa xăm
Cơn gió em dài như nỗi nhớ
Thời gian đi qua mờ ô cửa sổ
Thành nỗi buồn lặng câm
Giá như ngày xưa ấy
Hoa tràm đừng nở muộn màng
Thì về ngang qua tầng nhớ
Mình anh không bước lang thang...
__________________ tặng nhau nhé tim nghe hồn nhiên
Em biết gọi anh như thế nào đây?
Là bạn?
Là anh?
Hay là gì khác?
Và trong anh ... Trời ơi, em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh?
Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung?
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi,
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho mình là rộng rãi,
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nỗi mình đâu?
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người, tội lắm!
Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta ...
Hoài Lâm
__________________ tặng nhau nhé tim nghe hồn nhiên
Chiều nay tôi tìm vần thơ cũ
Tìm chốn trời xưa thuở dại khờ
Tìm về dĩ vãng lời ong bướm
Một lần tim vỡ, ngỡ như mơ
Con đường từ nay thôi chung bước
Mộng của ngày xưa thôi chung màu
Con tim từ đây thôi chung nhịp
Tình ai nấy giữ, buồn chi đâu...
(Tình là bóng tối, gần bao lâu...)
Chiều nay mưa về trên phố cũ
Xóa hết dùm tôi dấu chân người
Ôi gót chân của ngày xưa ấy
Len lỏi vào tim thuở xuân tươi
Chiều nao nắng sưởi lòng con phố
Hơi của ngày mưa lắng dịu dần
Tóc của ngày xưa thôi ướt đẫm...
Một màu sương trắng nỗi phân vân
<span style=\'color:blue\'>Mỹ Nhân - cô bạn nhỏ của chị
__________________ tặng nhau nhé tim nghe hồn nhiên
Có vẻ như Dế Mèn đang có tâm sự. Những bài thơ em gởi lên rất hay. Anh rất thích. Nếu còn bài nào nữa thì gởi lên cho mọi người cùng thưởng thức luôn nhé.
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Về mặt hình thức, khổ thứ ba quả là có chút "gượng ép" ở câu thứ 3. Cả bài đang rất mềm mại, ngôn ngữ đầy hình tượng, trau chuốt, tự nhiên phang một câu thẳng tưng, thô kệch. Rất éo le và ngang trái!
Về mặt nội dung: Có lẽ ý tác giả muốn nói, yêu nhau đấy, thề thốt đấy, nhưng đời thực chẳng như tiểu thuyết, rồi thì cũng chẳng ai dám hi sinh cho tình yêu. Nhưng cái phép tu từ này dùng không đắc địa, nên không đẩy được cảm xúc người đọc đi đến cao trào, mà trái lại, ngăn nó ở ngay cuống họng. Người đọc chưng hửng, cảm thấy bị "gượng ép"!
__________________ tặng nhau nhé tim nghe hồn nhiên