View Single Post
Old 30-07-2009, 04:58 PM   #8
Hồ sơ
TrúcLy
Member
 
TrúcLy's Avatar
 
Tham gia ngày: Jul 2009
Số bài viết: 91
Tiền: 25
Thanks: 20
Thanked 27 Times in 18 Posts
TrúcLy is on a distinguished road
Default Ðề: Mọi điều ta chưa nói-Marc Levy

2
Những bánh xe của chiếc Boeing 747 Cargo thuộc hãng hàng không Air France nghiến lạo xạo trên đường băng sân bay John Fitzgerald Kennedy. Từ khung cửa sổ lớn của toàn nhà hàng không dân sự, Julia nhìn chiếc quan tài bằng gổ gụ hạ xuống băng chuyền đưa nó từ khoang chứa hành lý của máy bay ra chiếc xe tang đang đỗ trên mặt đường rải nhựa. Một sĩ quan cảnh sát phi cảng đến tìm cô trong phòng chờ. Được hộ tống bởi viên thư ký của bố cô, chồng chưa cưới và anh bạn thân nhất, cô leo lên 1 chiếc minivan và được chở tới tận máy bay. Một nhân viên hải quan Mỹ đợi cô dưới khoang hành khách để trao cho cô 1 chiếc phong bì. Bên trong là vài thứ giấy tờ hành chính, 1 chiếc đồng hồ đeo tay và 1 cuốn hộ chiếu.
Julia lật qua cuốn sổ. 1 VÀi dấu thị thực hứng nhận những tháng cuối cùng trong đời Anthony Walsh. Saint-Pétersbourg, Berlin, Hồng Kông, Bombay, Sài Gòn, Sydney, chừng ấy thành phố còn xa lạ đối với cô, chừng ấy sứ sở cô những muốn cùng ông thăm thú.
Trong khi 4 người đàn ông hối hả quanh cỗ quan tài, Julia nhớ lại những chuyến đi dài của bố ngày cô còn là 1 cô bé gái mải đánh nhau vì những chuyện cỏn con trong sân chơi.
Bao nhiên đêm mong ngóng ông quay về cũng là chừng ấy buổi sáng, trên vỉa hè con đường đến trường , cô nhảy từ ô gạch này sang ô gạch khác, bày ra 1 trò chơi nhảy ô tưởng tượng và quyết định rằng nếu kết quả tốt thì thể nào bố mình cũng xuất hiện. Thế rồi đôi khi, mong ước thường bị bỏ qua trong nhiều đêm nguyện cầu này lại được chấp thuận đã khiến cửa phòng cô bật mở, vạch trên sàn ván 1 luồng sáng thần diệu nơi cái bóng của Anthony Walsh hiện ra . Lúc bấy giờ ông đến ngồi ở cuối giường cô và đặt lên tấm chăn 1 đồ vật nhỏ để cô khám phá khi thức dậy. Tuổi thơ của Julia được soi sáng như thế, 1 ông bố mang về cho con gái mình từ mỗi địa danh 1 vật duy nhất sẽ kể lại đôi chút về chuyến đi. 1 con búp bê từ Mexico, 1 cây bút lông từ Trung Quốc, 1 bức tượng nhỏ bằng gỗ từ Hungảy, 1 chiếc vòng đeo tay từ Guatemala, làm thành những kho báu thực sự.
Thế rồi đến quảng thời gian mẹ cô có những biểu hiện rối loạn đầu tiên. Ký ức đầu tiên, sự lẫn lộn này biểu hiện trong 1 rạp chiếu phim ngày Chủ nhật, khi mà đang giữa buổi chiều, bà hỏi cô tại sao người ta lại tắt hết đèn đóm thế này. Tâm hồn cô có dạng cái rây nơi sẽ ko bao giờ ngừng hõm xuống thành những lỗ thủng của hồi ức, nhỏ, rồi mỗi lúc 1 lớn dần; những lỗ thủng khiến bà lẫn lộn nhà bếp với phòng tập nhạc, bật ra những tiếng kêu thét inh tai, bởi chiếc đàn dương cầm loại lớn đã biến mất... sự biến mất của vật chất, nó khiến bà quên tên những người bà kề cận. Suy sụp , cái ngày bà thốt lên khi nhìn thấy Julia " Cô bé xinh xắn này làm gì trong nhà tôi thế?". Sự trống rỗng của cái tháng mười hai xa xưa cũ ấy, khi xe cứu thương đến đưa bà đi, sau khi bà đốt chiếc áo dài mặc trong nhà của mình, bất động, vẫn còn kinh ngạc đầy thán phục về cái quyền lực mới khám phá khi châm 1 điếu thuốc, chính bà, người vốn không hút thuốc bao giờ.
Một bà mẹ qua đời vài năm sau trong 1 dưỡng đường tại New Jersey mà không bao giờ nhận ra con gái mình. Trong đám tang , tuổi thiếu niên đã đến, được lấp đầy bằng những buổi tối ôn bài với viên thư ký riêng của bố cô, trong khi ông bố tiếp tục những chuyến đi của mình, mỗi lúc 1 thường xuyên hơn, mỗi lúc 1 dài hơn. Trường trung học, trường đại học, ra khỏi trường đại học để rốt cuộc miệt mài với niềm đam mê duy nhất của mình, sáng tạo ra những nhân vật, cho chúng hình hài bằng những nét mực đủ màu sắc, cho chúng cuộc sống trên màn hình máy tính. Những động vật trở thành gần như người, bạn hữu và tòng phạm trung thành dường như muốn mỉm cười với cô bằng 1 nét chì đơn giản, và cô có thể lau khô những giọt nước mắt bằng 1 nhát tẩy trên bảng màu đồ hoạ.
- Thưa cô, thẻ căn cước này có đúng là của bố cô ko?
Giọng nói của nhân viên hải quan kéo Julia về với thực tại. Cô gật đầu xác nhận. Người đàn ông ký vào tờ khai in sẵn và đóng dấu lên tấm ảnh của Anhthony Walsh. Dấu chứng thực cuối cùng trên 1 cuốn sổ hộ chiếu, nơi những cái tên ghi dấu những thành phố ko có chuyện gí khác để kể về câu chuyện về sự vắng mặt. Người ta xếp cỗ quan tài lên 1 chiếc xe break dài màu đen. Stanley lên ngồi cạnh tài xế, Adam mở cửa xe cho Julia, chăm chút người con gái lẽ ra anh đã được lấy làm vợ buổi chiều hôm ấy. Về phần thư ký riêng của Anthony Walsh, ông ngồi vào 1 ghê phụ tít phía sau, vị trí gần di hài người quá cố nhất. Đoàn xe tang chuyển động và rời khỏi khu vực phi cảng để xuôi theo xa lộ 678.
Chiếc ô tô hòm ngược lên mạng phía Bắc. Trên xe, ko ai lên tiếng. Wallace ko rời mắt khỏi cổ áo quan chứa đựng thi thể của người chủ cũ. Stanley thì đang chăm chú nhìn đôi tay mình, Adam nhìn Julia còn Julia lặng ngắm phong cảnh xám xịt của vùng ngoại ô New York.
- Ông định đi đường nào? cô hỏi người tài xế khi ngã rẽ về phía Long Island dần hiện ra .
- Lối cầu Whitestone, thưa bà, tài xế đáp.
- Ông có thể đi lối cầu Brooklyn được ko?
Tài xế lập tức bật xi nhan và đổi làn đường.
- Lối đó phải vòng thêm 1 quảng khá xa, Adam nói nhỏ, đường của ông ta ngắn hơn.
- Cả ngày đã tệ hại rồi, chừng ấy đủ để làm ông ấy vui lòng.
- Vui lòng ai cơ? Adam hỏi.
- Bố em. Chúng ta hãy tặng ông ấy chuyến cuối đi qua phố Wall, TriBeCa, SoHo và tại sao ko phải là qua công viên trung tâm nhỉ.
- Nào , anh phải nhắc thế này, ngày hôm nay đã tệ hại rồi , vậy nên nếu em muốn làm ông ấy vui lòng thì tuỳ, Adam nói tiếp. Nhưng phải báo cho linh mục là chúng ta đến muộn.
- Cậu có thích chó ko Adam? Stanley hỏi.
- Có, tóm lại tôi nghĩ là thế, nhưng chúng thì ko thích tôi cho lắm, sao anh hỏi vậy?
- Không sao cả, 1 ý tưởng thế thôi ..., Stanley vừa đáp vừa mở rộng kính xe chỗ mình ngồi.
__________________
Nếu tôi có 2 tỉ tôi sẽ mua xe hơi, tôi có 2 tỉ không?Không có, vì thế tôi sẽ không có xe.Nếu tôi có 1 điều ước tôi sẽ ước tất cả côn trùng chết hết,tôi có 1 điều ước không? Không có,vì vậy tôi không thể làm cho đám côn trùng chết được. Nếu đổ hết nước của sông Tiền ra cũng không dứt được tình yêu tôi dành cho anh, nước sông Tiền có đổ hết được không? Không, vì vậy, tôi không hề yêu anh!

thay đổi nội dung bởi: TrúcLy, 31-07-2009 lúc 09:01 PM.
TrúcLy is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn