TRUYỆN CỔ TÍCH
*********************** Em ạ, ngày xưa vua nước Bướm Kén nhân tài mở Điệp lang khoa Vua không lấy trạng, vua thề thế Con bướm vàng tuyền đậu thám hoa Vua liền gọi gả con gái yêu Nàng đẹp như em, chả nói điêu Vua nuông hai vợ chồng phò mã Cho nhởn nhơ xem hoa sớm lại chiều Một hôm hai vợ chồng quan Thám Mê mải xem hoa lạc lối về Vợ khóc: “Mình ơi, em hãi lắm!” Trời chiều lạc lối tới vườn lê Vườn đầy hoa trắng, như em ấy Bỗng một bà tiên hiển hiện ra Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại! Nữ chúa vườn lê đi thăm hoa Bà thấy vợ chồng con bướm dại Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê Đến bên âu yếm bà thương hại “Ý hẳn hai con lạc lối về? Đây về nước Bướm đường thì xa Về tạm nhà ta ngủ với ta Có đủ chăn thêu cùng gối gấm Có nhiều bánh ngọt ướp hương hoa….” Đêm ấy chăn êm và gối êm Vợ chồng ăn bánh với bà tiên Ăn xong thoắt chốc liền thay lốt Chồng hoá làm anh, vợ hoá em. (:)) 1938- Nguyễn Bính PS: Tỏ tình thế thì…….chết ngắt….chứ còn gì???? :blink: |
ĐIỀU ANH KHÔNG BIẾT
***************************** Riêng điều ấy không bao giờ anh biết Có một lần em lỡ hẹn với anh Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh Em đến gần cánh cửa xanh hé mở Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ (???) Đôi chân em sao khó bước qua Chỉ một bước thôi là hết cách xa Anh gần lắm…..phía bên kia đôi guốc Chẳng biết vì sao chân em lui bước Chiều đương xanh bên cánh cửa xanh Có lẽ nào em lỡ hẹn cùng anh??? Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới……:( Phi Tuyết Ba |
ĐÀN BÀ
********** Nhiều khi ta tự yêu ta Trách mưa trách nắng, trách hoa chóng tàn Giận hờn chẳng dễ hoà tan Ngọt ngào giành hết không gian cho mình Ngỡ rằng có mỗi ta xinh Ngỡ rằng trời cũng tỏ tình với ta Chao ơi!Tính nết đàn bà Đã yêu trái đất phải là của riêng…. Dương Dương Hảo :angry: :rolleyes: :D |
ĐÔI BỜ.
Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai Sông sa từng lớp lớp mưa dài Mắt kia em có sầu cô quạnh ? Khi chớm heo về một sớm mai. Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự Bên này em có nhớ bên kia ? Giăng giăng mưa bụi quanh phòng tuyến Quạnh vắng chiều sông lạng đất tề. Khói thuốc xanh dòng khơi lối xưa Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ Thoáng hiện em về trong đáy cốc Nói cười như chuyện một đêm mơ. Xa quá rồi em, người mỗi ngả Bên này đất nước nhớ thương nhau Em đi áo mỏng luôn hờn tủi Giòng lệ thơ ngây có dạt dào ? TRẦN QUANG DŨNG. |
XUÂN Ý
Có ai bên cửa ngồi hong tóc Cho chảy lan thành một suối hương... Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh. Chim bay, cành trĩu trong xuân ý Em đợi chờ ai ? khuất bức mành. Giữa một giờ thiêng, tình rất đẹp Rất buồn và cũng rất thanh thanh Mày ai bán nguyệt ? người ai nhỏ ? Em ạ, yêu nhau, chết cũng đành ! HỒ DZẾNH. |
Hoa Cỏ May - Nguyễn Bính
Hồn em như hoa cỏ may Một chiều cả gió bám đầy áo anh |
QUÊ HƯƠNG *********************** Thuở còn thơ ngây hai buổi đến trường Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ " Ai bảo chăn trâu là khổ ? " Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao. Có những ngày trốn học Đuổi bướm cạnh cầu ao Mẹ bắt được... Chưa đánh roi nào đã khóc ! Có cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích... Cách mạng bùng lên Rồi kháng chiến trường kỳ Quê tôi đầy bóng giặc Từ biệt mẹ tôi đi Cô bé nhà bên có ai ngờ...cũng vào du kích Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích Mắt đen tròn ( thương thương quá đi thôi! ) Giữa cuộc hành quân không nói một lời Đơn vị đi qua , tôi ngoái đầu nhìn lại Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi... Hòa bình...tôi trở về đây Với mái trường xưa , bãi mía , luống cày Lại gặp em thẹn thùng nấp sau cánh cửa Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ... Chuyện chồng con " khó nói lắm anh ơi ! " Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng . Hôm nay nhận được tin em Không tin được dù đó là sự thật Giặc giết em rồi quăng mất xác Chỉ vì em là du kích em ơi ! Đau xé lòng anh , chết nửa con người! Xưa yêu quê hương vì có chim , có bướm Có những ngày trốn học bị đòn roi Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất Có một phần xương thịt của em tôi . Giang Nam :huh: :huh: :huh: |
Hai Sắc Hoa Ti Gôn
****************************** Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu đương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cát Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi Thuở đó nào tôi đã hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy Ðâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời đau khổ chết yêu đương Người xa xăm quá, tôi buồn lắm! Trong một ngày vui pháo nhuộm đường Từ đấy thu rồi, thu lại thu Lòng tôi còn giá đến bao giờ Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ Người ấy, cho nên vẫn hững hờ Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẻo của chồng tôi Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn giấu trong tim bóng một người Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm pha Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng Người ấy sang sông đứng ngóng đò Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi, người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng TTKH :unsure: :unsure: |
Anh Yêu Em
****************** Anh yêu em đến nay chừng có thể Ngọn lửa tình chưa dễ đã tàn phai Nhưng không thể để em bận lòng thêm nữa Hay hồn em phải đượm bóng u hoài Anh yêu em âm thầm không hi vọng Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen Anh yêu em yêu chân thành đằm thắm Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em. Puskin :rolleyes: :rolleyes: |
Bài Thơ Thứ Nhất
************************* Thuở trước hồn tôi phơi phới quá, Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương... Nhưng mà nghệ sĩ từ đâu lại, Êm ái trao tôi một vết thương. Tai ác ngờ đâu gió lạ qua, Làm kinh giấc mộng những ngày hoa, Thổi tan tâm điệu du dương trước Và tiễn Người đi bến cát xa Ở lại vườn Thanh có một mình, Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh; Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo, Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành. Và một ngày kia tôi phải yêu Cả chồng tôi nữa lúc đi theo Những cô áo đỏ sang nhà khác, - Gió hỡi! làm sao lạnh rất nhiều ? Từ đấy không mong, không dám hẹn Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm, Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ, Người ấy ghi lòng :"vẫn nhớ em !" Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên, Bỗng ai mang lại cánh hoa tim Cho tôi ép nốt lòng dư lệ Rỏ xuống thành thi khóc chút duyên ? Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ! Tóc úa giết dần đời thiếu phụ... Thì ai trông ngóng, chả nên chờ ! Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa : - "Cố quên đi nhé, câm mà nín Đừng thở than bằng những giọng thơ !" Tôi run sợ viết; lặng im nghe Tiếng lá thu khô siết mặt hè Như tiếng chân người len lén đến. - Song đời nào dám găp ai về! Tuy thế, tôi tin vẫn có người Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi Biết đâụ..tôi : một tâm hồn héo, Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi! T. T. Kh :( :( |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 07:00 AM. |
Website sử dụng phần mềm vBulletin phiên bản 3.6.8
do Công ty TNHH Jelsoft giữ bản quyền từ 2000 - 2024.
Hội CHS Lê Quý Đôn-Long An giữ bản quyền nội dung của website này