Anh em a , bay gio ma che gia thi co sai lam roi , tui se bat mi cho quy dan ong rang la
Khi em noi anh gia tuc la anh chung chac
Khi em noi anh xau trai thi anh chai mat
thu hoi cac bac xem , nhu vay thi tren chien truong nao ma cha thang
co dung khong nao cac anh em
Em là chim hở, ừ, bay thật cao nhé anh.....và bay thật xa nữa... anh cũng sẽ là chim nữa...cho anh bay theo em, ....bay gần em nhé anh... chúng mình sẽ giống như những con chim sẽ kia xây tổ trên đỉnh tháp .....mình xây tổ bằng bông gòn nha anh....thế mới sạch sẽ ......hi'hi' ặc ặc....ặc.
Bác sĩ ui!!!!, làm bác sĩ mà lãng mạn quá thế này có khi quên dao kéo kiềm kẹp vào những lúc không nên quên thì nguy anh a!!! :P
Truyện dài nhỉ!!! , em cứ tưởng 1,2,3 chương gì đó thôi, ai dè....đọc mãi, đọc miết vưỡn không thấy hết...đọc...đọc đến mất cả kiên nhẫn luôn vậy Cũng vì một bí mật ....hay lém... mà anh Hiệp đã mời gọi mọi người í. Thế là gì anh Hiệp hả? Hay Huy chính là anh Hiệp vậy?? hehe....
__________________ Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ
Nhất ơi!!! Em chờ vài bữa nữa nhe...thi xong anh sẽ công bố lên...
Dạo này anh cũng xì trét quá...không nghĩ đến Anh Chi nổi...
Trích:
Tôi tin thế. Con chim trời đã trở về với trời là quê hương của em. Thiên đường em đã đến, để lại một lời hẹn cho tôi. Miệt mài đã bảy năm, tôi vẫn còn lang thang trên những con đường ngang dọc của đời sống mình. Tôi có quen thêm vài người con gái khác, đôi khi cứ nghĩ đó là một tình yêu rực rỡ, bởi lúc nào thì tôi cũng sống thật với mình. Song chỉ là những giấc mơ không. Những đau thương những xót xa có thật, còn một thiên đường hẹn thì vẫn mù lối. Tôi hiểu, bắt đầu biết tìm kiếm là bắt đầu biết cô đơn, nhưng sao tôi vẫn không dứt bỏ được một đời sống đầy ắp mộng tưởng. Anh Chi lúc nào cũng là cái bóng lớn đi theo. Hình ảnh nhạt nhòa của đôi mắt em chợt có những lúc sáng rực, nhìn tôi chăm chăm. Và mảnh thủy tinh mà tôi còn giữ, mẩu giấy nhỏ với một lời lhẹn cho đến bây giờ vẫn y nguyên vậy, sống đầy với hơi thở tôi.
Bé yêu, đã bíêt bao nhiêu lần anh muốn viết lại một kết thúc cho đôi ta, một kết thúc đầy thơ mộng như chàng hoàng tử đã đến đánh thức trái tim nàng công chúa còn say giâc ngủ dài.
Và dường như là định mệnh, khi anh đến bên em thật gần thì số phận lại mang em đi xa mãi . Anh nhìn lên bầu trời xanh ngắt, có cánh chim nào tung bay tự do tự tại, có hạnh phúc nào ngoài vòm trời kia khi không còn em chung lối. Dường như là định mệnh, nhưng biết làm sao, trái tim anh chỉ rung lên vì một người giữa muôn triệu con người.
Bé yêu! Anh nhớ tiếng em cười. Anh nhớ giọng em chào. Nhưng trong những nỗi đớn đau, lại có điều ngọt ngào trong đó. Trong nỗi nhớ của anh, em lại hiện về dịu dàng và tinh khôi như chưa bao giờ xa cách. Con đường anh đi chông gai vẫn nhiều nhưng anh vẫn thấy không còn cô đơn không còn khoắc khoải. Những bước chân anh vẫn nhẹ nhàng thanh than cho dù không có em bên cạnh.
Bé yêu, hạnh phúc nào dành cho em, hay hạnh phúc nào dành cho anh, cho đôi ta khi không được chung bước? Hạnh phúc vẫn nằm trong tim anh, khi trái tim vẫn còn đập trong lòng ngực, đập diụ dàng: Yêu em...Yêu em...Yêu em....