"Đây là 20/11 buồn nhất sau 15 năm làm thầy của tôi. Đến trường, đồng nghiệp chẳng dám hỏi han, chia sẻ. Chỉ khi về nhà, thấy những bó hoa của học trò cũ, tôi mới thấy an ủi được phần nào", thầy Đỗ Việt Khoa tâm sự với VnExpress.net.
> [Đăng nhập để xem liên kết. ] - Sau 15 năm đi dạy, ông nghĩ gì về ngày nhà giáo?
- Trước năm 2000, tôi dạy học ở THPT Đồng Quan, cách nhà 20 km. Đó là trường vùng sâu của tỉnh nhưng người dân vẫn giữ được nguyên đức tính cần cù, chịu khó, thật thà và hiếu khách.
Học sinh nơi đó nghèo, hiền lành và nhút nhát. Ngày 20/11, nhà trường cũng tổ chức ngày lễ cho giáo viên nhưng đơn giản, tiết kiệm, không có chuyện thu tiền nhiều. Học sinh kéo nhau đi thăm thầy cô như đi hội. Chỉ một bó hoa nhỏ, những lời thăm hỏi động viên, những câu chuyện vui... thế là đủ mang lại niềm vui cho thầy, cho trò.
8 năm trở lại đây, tôi chuyển về THPT Vân Tảo cho gần nhà. Những năm đầu, trường chưa xây, chúng tôi đi dạy nhờ. Chỉ có chục giáo viên nhưng đoàn kết lắm, có hôm giáo viên góp tiền nấu cháo rau thơm, ăn cùng cho vui...
Năm 2003, trường được xây xong, cuộc sống cũng bắt đầu thay đổi. Đồng tiền chen lấn dần vào trường học, luồn lách lẫn vào chữ nghĩa của người thầy. Ngày 20/11, mất dần ý nghĩa vốn có. Quà to dần lên, tiền thu nhiều lên... và sự trong sáng của nghề làm thầy lụi dần đi.
Thầy giáo Đỗ Việt Khoa: "Tôi chủ quan, cứ tưởng thời nay, cái xấu mình lên án thì sẽ dẹp bỏ được ngay". Ảnh: Tiến Dũng.
- Năm 2006 dư luận xôn xao khi ông lên tiếng tố cáo tiêu cực thi cử tại Hà Tây cũ, cái tên Đỗ Việt Khoa được cả nước biết đến. Cuộc sống của ông và gia đình thay đổi như thế nào?
- Sau sự kiện tôi công khai lên án tiêu cực thi cử, nhiều học trò cũ cũng như mới động viên tôi. Được mọi người biết đến và quý mến, tôi cũng thấy vui vui, yêu đời. Nhưng cũng nhiều người oán trách, xa lánh, lên án thậm chí bôi nhọ tôi và gia đình.
Khi gặp những em trượt tốt nghiệp năm đó, tôi có an ủi chúng rằng hãy chấp nhận và tiếp tục phấn đấu hoặc tìm cho mình một hướng đi hợp lý bởi tôi biết, nhiều em trong số đó có thi vài lần cũng vẫn hỏng.
Có vị phụ huynh, tôi gặp trong đám cưới đứa cháu chẳng ngần ngại nói thẳng: "Tại thầy mà con tôi trượt tốt nghiệp. Chúng tôi là nông dân nghèo hèn. Chúng tôi cần cái bằng tốt nghiệp cho con cái xin việc, để mà đổi cái đời nông dân...".
Khi được Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân tới nhà thăm rồi được ông mời đi dự cuộc phát động "Hai không" ở TP HCM, tôi thấy mình hừng hực khí thế, thấy mình may mắn. Tôi thấy yêu đời lắm lắm. Sau sự kiện Bộ GD&ĐT mở cuộc vận động "Hai không", tôi thấy học trò chăm chỉ hơn, tự giác hơn và không còn tâm lý "không cần học vẫn lên lớp".
Nhưng được nửa năm, tôi thất vọng. Tôi chủ quan, cứ tưởng thời nay, cái gì mình lên án thì cái đó sẽ dẹp bỏ được ngay. Thiên hạ bảo như thế là không biết mình là ai, là không biết điểm dừng. Hình như có lúc tôi như vậy thật. - Ông vừa nói đến sự thất vọng trong thời gian gần đây. Điều gì đã tạo nên cảm giác đó trong trái tim vốn nhiệt huyết của mình?
- Tôi thấy cách xử lý của các cơ quan chức năng quá tệ. Trước những thông tin tôi và gia đình bị trù dập, đe dọa tính mạng sau khi công khai chống tiêu cực, người ta cũng chẳng đoái hoài, xử lý qua loa khiến những người tôi tố cáo chẳng những không sợ mà còn nhiều lần thách thức tôi trước mặt các thầy cô giáo khác.
Đã cả chục lần tôi gửi đơn kiến nghị, tố cáo tới các cấp, theo đúng các bước nhưng chưa từng thấy họ trả lời. Tôi thấy nản lòng lắm bởi lửa đốt mãi mà không được tiếp dầu thì cũng lụi.
Lắm khi, tôi cũng tính tới việc bỏ nghề vì bị một số đồng nghiệp, lãnh đạo đối xử tệ bạc. Nhưng tôi lại nghĩ, mình bại trận, làm mất đi niềm hy vọng của những đồng nghiệp chân chính, của những người lương thiện là mình có tội. - Sau sự kiện bị lăng mạ, dọa dẫm, giật máy ảnh vừa qua, ông chờ đợi điều gì ở dịp 20/11 năm nay?
- Từ hai năm nay, chẳng ngày 20/11 nào mà tôi được vui. Năm ngoái, tôi bị lãnh đạo gọi sang trường đe dọa, nhục mạ ngay trước mặt hơn chục thầy cô giáo. Và một năm sau, ngày 14/11 vừa qua, tôi lại bị hai bảo vệ vào nhà lăng mạ, đe dọa và cướp máy ảnh. Điều buồn nhất chính là một trong hai bảo vệ đó từng là bạn học của tôi thời cấp 1, cấp 2.
Có lẽ, đây là ngày 20/11 đau buồn nhất sau 15 năm làm thầy của tôi. Đến trường, đồng nghiệp cũng chẳng dám hỏi han, chia sẻ, chỉ đến khi tôi về nhà, họ mới dám gọi điện hỏi thăm tình hình. Còn học trò thì chẳng dám ngồi cạnh thầy khi ở trường. Chỉ khi về nhà, nhìn thấy những học sinh cũ đến thăm, thấy những bó hoa của học trò mang tới, tôi mới thấy vui trở lại. - Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam năm nay, nếu có được cơ hội bày tỏ với Bộ trưởng Giáo dục, ông sẽ nói gì?
- Là một nhà giáo tâm huyết với nghề, tôi nhận thấy, sau 3 năm thực hiện "Hai không", tiêu cực học đường ở nhiều nơi đã giảm nhưng cũng nó nơi biến tướng và trở về như cũ. Ngành giáo dục cần mạnh tay hơn với các vấn nạn, đừng nói không đủ sức bởi như vậy là bất lực, là phụ lòng những người tâm huyết.
Tội phạm mặc áo nhà giáo còn tồn tại một ngày là chúng ta có tội với học trò, với thầy cô một ngày. Tấm áo giáo dục đang bị vấy bẩn, bỏ mặc sẽ khiến nó lem nhem thêm, còn xắn tay vào gột rửa, rũ bẩn thì nó sẽ sạch hơn.
Bao giờ ngày nhà giáo mới trở lại thật sự ý nghĩa đây? Bao giờ, phụ huynh học sinh nhẹ nỗi lo tiền bạc trong ngày 20/11? Nước ta tự hào có nền giáo dục ưu việt. Vậy sao ngày 20/11 cứ mất dần ý nghĩa vốn có của nó? Nguyên nhân thì ai cũng biết cả đấy, nhưng sao cứ để thế, hỡi các thầy cô?
Năm 2006, lần đầu tiên trong ngành giáo dục, một giám thị dũng cảm đứng lên tố cáo những tiêu cực liên quan đến [Đăng nhập để xem liên kết. ] (cũ). Không lâu sau, tại Nghệ An, một thầy giáo khác cũng đưa ra những thước phim về cảnh loạn trường thi tại địa phương này. Cũng nhờ hành động dũng cảm của thầy giáo Đỗ Việt Khoa, ngay trong năm 2006, Bộ GD&ĐT phát động phong trào "Hai không": Nói không với bệnh thành tích và tiêu cực trong thi cử. Không lâu sau, thầy Khoa được làm khách mời của chương trình "Người đương thời" trên VTV3 Đài Truyền hình VN. Kể từ thời gian đó, dù liên tục bị đe dọa, trù úm nhưng thầy Đỗ Việt Khoa vẫn tiếp tục theo đuổi việc chống tiêu cực trong học đường tại địa phương. Theo VnExpress
__________________
...Từ độ mang gươm đi mở cõi.
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long...
Những người như thầy Khoa thật là dũng cảm. Nhân dịp 20/11 chúc thầy Khoa sức khoẻ, và luôn đứng vững trên mặt trận chống tiêu cực. Vẫn còn rất rất nhiều người ủng hộ thầy.
__________________
...Từ độ mang gươm đi mở cõi.
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long...
Tại sao đồng nghiệp chẳng dám hỏi han một cách đường hàng, họ sợ cái gì? Ban giám hiệu nhà trường, rõ ràng. Và những kẻ sợ sệt như thế có xứng đáng với tấm lòng của thầy không?
Qua câu chuyện của thầy, chợt hỏi Công lý nằm ở đâu? Ai là người bảo vệ và thực thi nó?
Hay là ta đã quen thuộc với cái "ác" và trở nên dững dưng, chấp nhận nó sống cùng mình. Rồi một ngày, ta cũng bị tiêm nhiễm, vô thức.
Nghèo sinh ra hèn. Sợ bị trù dập cũng hèn nốt.
__________________
phanphuong
thay đổi nội dung bởi: phanphuong, 20-11-2008 lúc 12:08 PM.
Tôi vừa đọc bài này trên VNExpress. Đang suy nghĩ miên man thì thấy bài này được 92A01 đăng lại trên diễn đàn của Lqd.
Có nhiều điều tôi suy nghĩ mãi nhưng không tìm ra được câu trả lời. Đôi khi gặm nhắm tự an ủi mình đó là mặt trái của xã hội.
Hình như càng nói và càng nhận thức ra được nhiều điều nhưng càng ngày khoảng cách giữa cái nói và chuyển biến tích cực lại theo chiều hướng khác nhau. Có nhiều người hiểu vấn đề hơn nhưng đành chấp nhận nên chuyện xấu thì càng xấu hơn? Vấn đề có phải nằm ở chỗ tư duy và văn hóa của người dân ở một thời điểm nào đó ...?
Nếu có thể lập Hội đoàn của những người bị trù dập như thầy Khoa, thì với sức mạnh của tập thể - tương trợ tinh thần và pháp lý và khả năng đoàn kết của tập thể , thầy Khoa và những người lên tiếng chống bất công sẽ không còn lo sợ bị trù dập. Những người không bị trù dập nhưng yêu chuộng công lý cũng có thể đứng vào hàng ngũ ủng hộ.
Ở Mỹ có rất nhiều Hội đoàn tự lập mà trong đó có Hội những người có thân nhân bị chết bởi những người lái xe uống rượu. Trước sự mất mác người thân, nhiều người cha, mẹ, ông, bà, anh em đã cống hiến một phần đời của họ cho sự đấu tranh để cái chết người thân của họ không là vô nghĩa bởi sự vô tâm của một gã lái xe say. Sức mạnh vận động của Hội này mạnh tới mức mà nhiều đạo luật đo độ rượu trong máu khi lái xe và ngày mua rượu cũng bị sự ảnh hưởng của Hội này ( tất nhiên là theo hướng tích cực). Sức mạnh của Hội này dựa vào những tiếng nói những người cha người mẹ mất con và sự ảnh hưởng đến người thân bên Nội & Ngoại và cả bạn bè của gia đình người bị hại. Họ kết thành tiếng nói chung trên toàn quốc nên tiếng nói của họ được thể hiện qua nhiều hoạt động và ảnh hưởng đến lá phiếu bầu các ông bà nghị sỹ.
tiếng nói của người bảo vệ công lý đã xuất hiện [Đăng nhập để xem liên kết. ]
phó thủ tướng kiêm bộ trưởng Nhân đã lên tiếng.
xá gì một tên hiệu trưởng tép riu.
lương tâm của những kẻ hèn kém sẽ bị dày vò.
23-11-2008, 07:34 PM
Tôi đang coi tin thời sự trên đài truyền hình VN, bản tin chống tiêu cực của thầy Khoa truyền đi tất cả các đài tỉnh trong cả nước. Có nghĩa hàng triệu người một lần nữa tận mắt chứng kiến người chống lại tiêu cựu lại bị số đông- tập thể thầy cô ở trường- vì hèn nhát mà chẳng dám tiếp xúc với thầy.
Tôi không khỏi xúc động.
Trong môi trường như thế mà thầy vẫn ngày ngày đi đi về về để dạy học. Tự hỏi, sao không chuyển sao trường khác? Chuyên môn thầy kém, hay những trường khác cũng sợ nhận một kẻ chuyên tố cáo tiêu cực vào làm?
Các trường công thì không tránh khỏi cơ chế đó nhưng còn trường tư thì sao? Tại sao sở giáo dục không giúp thầy chuyển tới một trường khác, tốt hơn, không còn những người vô cảm với cái xấu?
Tôi tin, ngày mai, chỉ ngày mai thôi. Những người yêu chuộng công lý, căm ghét cái xấu sẽ mời thầy dạy ở những nơi thích hợp hơn. Nơi đó không còn những con người hèn nhát đến mức xa lánh thầy chỉ vì sợ... thủ trưởng....
Giận những tiêu cực thầy đã tố cáo, nhưng còn giận hơn những kẻ vô tâm quanh thầy.