Thật là khó khăn cho một thằng học lớp A viết văn và đã có thành tích hai năm liền đạt 0 điểm văn! Nhưng mình có rất rất nhiều điều muốn nói, chắc cũng có nhiều anh chị em có chung suy nghĩ đó.
Ba năm học ở LQĐ là khoảng thời gian không thể quên, mình có rất nhiều bạn bè thân, nhiều kỷ niệm vui buồn. Có những lần giành nhau ăn đến nổi nồi giấm nhúng thịt không kịp sôi, hay chỉ cần 5 phút thằng Đức sửa cái bóng đèn thì nó đã hụt ăn vì Lủ Quỷ Đói đã ăn sạch cả bàn tiệc chỉ trong 5 phút dù không có ánh sáng (đèn hư). Có lần đi tắm sông ở Bến Lức về, đứa nào đứa nấy toàn là bùn đất, lên xe buyt không ai dám đứng gần. Có những lần chơi điện tử về trễ phải leo rào (hồi còn ở TKH) bị chú Tuấn bắt làm kiểm điểm. Và còn nhiều kỷ niệm khác không thể kể hết (hehe hay không thể public lên được!)
Tại mái trường này, mình còn được tình yêu thương dạy dỗ của các thầy cô. Thầy cô đã truyền cho mình kiến thức cơ bản vững chắc để tiếp tục con đường đại học (vững đến nổi không cần học gì thêm vẫn qua đại cương!). Nhưng quan trọng nhất là đã truyền cho mình tình thương và sự động viên tinh thần rất lớn. Mình nhớ thầy Hảo gọi mình trả bài môn lý, mình không thuộc bài ba lần liên tiếp cùng một câu hỏi!(từ đó về sau mình không sợ bị trả bài môn lý trong 3 năm học nữa! thầy không gọi trả bài luôn) thầy không nói gì chỉ viết cho mình một câu: “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lối suốt trăm năm”. Thầy không muốn mình rớt đại học! khuyên mình phải cố gắng học đừng ham chơi. Bây giờ mỗi lúc gặp khó khăn là mình lại nhớ đến câu nói của thầy như một nguồn động viên mạnh mẽ.
Ba năm là khoảng thời gian không dài, nhưng lại đúng vào lúc trưởng thành của một con người, lúc một con người chuẩn bị hành trang để bước vào đời như một bông hoa chuẩn bi nở. Mình còn nhớ một đoạn bài hát “Muôn hoa đua nở cùng vườn ươm LQĐ”, và mái trường LQĐ đã ươm mầm cho những bông hoa này để “vầng sáng phía trước chờ ta vươn lên cùng đất nước giang sơn”. Hehe đến đây thì hết nhớ rồi!
Mình rất tự hào là đã may mắn có được ba năm quan trọng đó trong cuộc đời, tự hào đã có được những kỷ niệm, tự hào có được bạn bè, tự hào là thành viên của Lê Quí Đôn.
Bài viết của anh Nhựt hay lắm! Vậy mà ông anh "tui" lúc nào cũng than phiền là không biết "ma^`n" văn Cho 1 tràng pháo tay ủng hộ tinh thần va(n si~ của anh Nhựt hen :P.
Em chờ nhiều bài viết mới nữa của anh Nhựt đó!
Thân,
__________________
Make a promise to yourself to always choose the very best things in life...
to hold onto your dreams, believe in your ideas, and follow the voice of your heart.
Make a promise to yourself to always choose the things that make you happiest.
Make a promise to yourself to make every moment count,
to stop and smell the flowers along the way, and enjoy life's simple pleasures one day at a time.
thay đổi nội dung bởi: myhanh, 12-11-2006 lúc 02:34 PM.
Lý do: Vi phạm quy định của diễn đàn, không bỏ dấu, cô bé này hôm nay lười quá ta đáng đánh đòn
Bài viết hay lắm. Bấy lâu năm ở gần nhân tài mà không biết. Quả là có một sự chuyển biến rất lớn ở Nhựt. Ngày xưa mà nghe nói Minh Nhựt viết văn thì ôi thôi...Nhựt còn nhớ nhân vật trong truyện ngắn "Phi vụ đầu đông" đăng trên báo xuân trường mình không? Vậy và từ khi qua Singapore mọi thứ đã đổi khác. Điều gì đã làm Nhựt thay đổi đến thế?
Nói đùa chút thôi chứ bài viết của Nhựt làm mình xúc động lắm. Kỹ niệm năm nào giờ đã thành ký ức , khi đi xa có lẽ Nhựt nhớ nhiều lắm phải không?!
Ở chuyên mục này xin mọi người hãy mạnh dạn tham gia, đừng ngần ngại. Tất cả đều ở sự chân tình, gần gũi chứ không phải ở sự hoa mỹ ngôn từ. Cũng chẳng cần là người đã từng học lớp C,D văn hay chữ tốt (mà cũng chưa chắc học lớp C,D là văn hay chữ tốt cả đâu!). Mọi người ai đã từng trải qua 3 năm học dưới mái trường LQD, đã từng có ít nhiều kỹ niệm thì hãy tham gia diễn đàn để cùng nhau tìm về kỹ niệm, ôn lại những năm tháng ngày xưa giờ đã thành xa lắc.
Trời ơi, hồi nãy ở bên trang"Những cánh thư xa" của anh Hiệp, em muốn nhảy tưng tưng lên khi thấy hình anh luôn, 5s sau, lập tức cái link đó được gửi tới con bạn (chắc nó cũng đang bị hội chứng như em ban nãy).
Anh ko biết đâu, hồi còn học thêm cô Bích Thủy, ngày nào cô cũng kể chuyện của anh với con trai cô, nghe riết tụi em đâm ghiền luôn. Nhất là những vụ đi tìm "ai đó" khồng thành của anh. Hèn chi khi viết thư, anh cũng ko quên kèm thêm mấy câu:
"Có lẽ chơi game nhiều nên đến giờ vẫn còn độc thân và đang tìm bạn gái!! (bạn nào xinh đẹp dễ thương có thể liên lạc riêng!)
Nếu gia đình bạn khó khăn thì làm sao có đủ 40K S$ để học Undergraduate? à Liên hệ minh! (chỉ áp dụng cho bạn gái dễ thương!!J (1))."
Sau cô Thủy, là Tía, bữa giảng đến bài cơ hội hội nhập sau khi gia nhập WTO, nhắc đến ngành CNTT, Tía cũng dẫn chứng anh nữa.
Làm người nổi tiếng sướng wá à! Khi nào rảnh. anh viết bài kể chuyện tiếp đi ha, chuyện KTX ngày xưa đó!
__________________ Vẫy tay chào bạn hiền ơi xin chúc
Môi muốn nói mấp máy không thành câu
Tôi xin chúc mãi mãi luôn thành công
Luôn yêu đời trên đường sắp đi...luôn bình an
Hoan hô anh Nhựt :69:,1 ng học lớp A viết văn hay wé.em phải học tập thui
__________________
Lúc bé , tưởng cô đơn ở đâu xa lắm , chỉ đến ở những chỗ không người , giờ mới hiểu , có khi cô đơn ngay giữa chốn đông người
If u love something, set it free. If it comes back to u, it's urs. If not, it never was
Và con tim đã vui trở lại
Nhựt ơi vậy là H đã giúp Nhựt mãn nguyện rồi nhé. Trang web này là một công cụ quan trọng để Nhựt có thể marketing mình đấy. Khi nào rãnh nhớ kể về chuyện "Phi vụ đầu đông" mà Thanh Liêm có lần viết thành truyện nhé.
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Ui trùi, không ngờ anh Nhựt được mấy em hâm mộ quá trùi luôn kìa . Vậy là chuyến này về VN khỏi cần em tìm bạn gái dùm rùi nhe! Chắc chắn Lqd mình không thiếu đâu, anh yên tâm nhe!
__________________ Có khi lỗi hẹn một giờ Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm...