"Mắc cạn" vì hứa cưới
TTO - Tôi và em yêu nhau từ khi còn là sinh viên. Vì nhà nghèo, tôi phải đi làm thêm từ năm nhất, còn gia đình em có phần khá hơn. Dù không có nhiều thời gian dành cho em nhưng chúng tôi vẫn gắn bó, sẻ chia mọi buồn vui.
"Tôi cũng mong ước cưới em như đã hứa nhưng hoàn cảnh hiện nay của tôi không cho phép" - Ảnh minh họa: Vĩnh An
Nếu là chàng trai trong câu chuyện trên, bạn sẽ:
Mỗi ngày, lúc 0g, em thường ngồi trước cửa nhà trọ của em chờ tôi đi làm thêm về. Hai đứa tâm sự khoảng 30 phút rồi tôi về nhà mình cách đó khoảng 10 phút đạp xe.
Chỉ cần mỗi ngày có 30 phút hay những hôm chủ nhật cầm tay nhau dạo công viên cũng đủ làm chúng tôi hạnh phúc thật nhiều. Có lúc tôi trách mình không đem đến cho em một tình yêu lãng mạn hơn, đưa em đến những khu vui chơi nổi tiếng thay vì cứ dạo công viên "miễn phí". Nhưng em “mắng” tôi, bảo em không cần những điều đó, chỉ cần mỗi ngày được ở bên tôi dù một chút thôi cũng mãn nguyện.
Chúng tôi thường cùng vẽ ra và hứa với nhau về một tương lai “cổ điển”: ra trường có công việc ổn định sẽ thưa ba mẹ hai bên “góp gạo thổi cơm chung”. Một tương lai lãng mạn như vậy giúp chúng tôi cố gắng hơn trong học tập. Nhưng mấy ai biết trước tương lai?
Ngày tôi ra trường cũng là ngày anh Hai tôi báo tin cha bị tai biến mạch máu não. Nợ nần bắt đầu chồng chất. Lâu lâu, bệnh cha lại tái phát nên đồ đạc trong nhà cứ đội nón ra đi trong khi nợ chưa dứt.
Đám hỏi của anh Hai cũng phải tạm ngưng. Anh Hai phải xin giữ xe cho một quán ăn buổi tối trong khi mệt nhọc của một ngày làm thợ hồ chưa tan biến. Mẹ dù mưa hay nắng vẫn đạp xe đi mua ve chai, không dám nghỉ ngơi, ăn chẳng dám ăn, tất cả chỉ để dành cho gia đình.
Em trách tôi không hiểu con gái chỉ có một thời xuân sắc, cứ bắt em đợi khi chính tôi cũng không biết phải đợi đến bao giờ; không biết cha mẹ bắt em về quê lấy chồng vì đã có người khá giả đến dạm hỏi.
Em nói em đã chống lại cả gia đình để trụ lại Sài Gòn và ở bên cạnh tôi. Vậy mà tôi cứ “neo” cưới.
Một lần về thăm nhà, nhìn anh Hai làm việc suốt ngày đêm, nhìn mẹ tiều tụy, tôi bật khóc như đứa trẻ bị đánh đòn oan. Lên Sài Gòn, tôi quyết làm việc thật tốt, kiếm thật nhiều tiền để san sẻ với anh Hai và mẹ một phần gánh nặng. Rồi tôi cũng tìm được việc. Trừ tiền trọ, tiền sinh hoạt, mỗi tháng tôi dư gần 1 triệu đồng gửi về gia đình.
Em tỏ ra thông cảm với hoàn cảnh gia đình tôi. Thế nhưng em vẫn liên tục nhắc "lời hứa cưới" và mỗi lúc càng nhắc thường xuyên hơn. Tôi đã giải thích về ý định phụ giúp gia đình nên chưa thể cưới. Em lại nói tôi hứa sau khi có việc làm ổn định sẽ cưới vậy mà khi đã có việc rồi lại “neo” cưới. Tôi xin em cho tôi thêm thời gian đến khi gia đình qua cơn sóng gió.
Em tạm quên lời hứa ấy nhưng cũng chỉ được một vài ngày, em lặp lại "bài ca" mệt mỏi ấy và hai đứa cãi nhau kịch liệt.
Bây giờ, những giây phút bên nhau dường như rất nặng nề, căng thẳng, tưởng sắp chia tay nhưng rồi cũng dịu lại. Cách đây mấy ngày, em ra “phán quyết” trong vòng 6 tháng nếu tôi không đến hỏi cưới và đám cưới diễn ra sau đó 4 tháng thì em sẽ chia tay tôi vì không thể chờ tôi mãi.
Tôi thấy có lỗi với em. Nhưng làm sao tôi có thể vui vẻ cưới khi còn đó gánh nặng gia đình? Làm sao tôi có thể rũ bỏ trách nhiệm với bậc sinh thành nay đang lao đao trong bệnh tật, nợ nần?
Rất nhiều câu hỏi “làm sao” mà tôi lại không thể chia sẻ với em. Em sẽ cho rằng tôi lấy lý do đó để “neo” cưới như những lần trước. Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn cũng vì “lời hứa cưới”.
Tôi biết em cũng rất buồn nhưng chắc chắn tôi không thể cưới em lúc này và cũng không đào đâu ra tiền để cưới. Nhưng thật lòng tôi không muốn mất em. Tôi biết làm sao bây giờ?
LÊ ĐÔNG XUÂN
Nghèo quá ko chịu cưới mà bắt người ta đợi hoài. Tốt hơn hết là chia tay, đường ai nấy đi. Khi nào có sự nghiệp rồi cưới cô khác.
Mà kể cũng lạ, cô gái ấy ko chê nghèo mà. Cưới rồi 2 vợ chồng đi làm cũng đủ sống, đừng lo chuyện gia đình nữa.
nếu ko làm được thì đừng hứa!
TLP ghét nhất là hạn người hứa được mà ko làm được...đáng để đem đi làm thái giám.
hiihi chị nói e nghe ghê quá,chắc ko dám hứa hẹn với cô nào quá!! sợ thành..thái dám.E thấy anh chàng này ko phải "hứa ko làm" mà tạm thời chưa thể cưới, chừng nào hết "mắc cạn" ảnh mới cưới dc chứ, ảnh lo cho gia đình trc thì có gì là sai?? Giả sử chưa giải quyết dc khó khăn gia đình mà đi cưới thì khó khăn chồng chất khó khăn thui, lúc đó lại chửi anh ta vô dụng, ko biết lo. haiz, tụi nghiệp anh này quá!!
Hay là tại cô gái này.."mốn chuồng" quá nên "thúc cưới"" hihi. Phải chăng cô quá ích kỉ, ko nghĩ đến khó khăn của a và sự khó xử mà a đang gặp phải.Đáng lẽ cô phải thông cảm với a,(nếu giúp đỡ dc thì càng tốt, mà e nghĩ a này cũng ko cần sự giúp đỡ đâu, sỉ diện kon trai mừ) và e nghĩ cô ta nên chờ đợi nếu là tình yêu đích thực, đợi chờ là hạnh phúc mừ, hehe.
chiện cưới xin ko lệ thuộc vào tiền bạc vật chất hay sự nghiệp mà tùy thuộc vào mức độ tình cảm.
khi tình cảm đã đủ chín mùi (ko thể sống thiếu nhau) thì cưới thôi.
nếu có tiền tài , danh vọng, sự nghiệp thì ok miễn bàn.
nếu chưa thì có thể bàn tính, 2 ngừoi đồng lòng:
vd: ko tổ chức đám cưới quá rườm rà. ko mua quá nhìu trang suất đắc giá, chi tiêu hợp lí. Nếu nói 1 cách đơn giản, đám cưới có thể chuẩn bị trong vòng 14 ngày nếu ở dưới quê, ko quá 20tr nếu biết tiếc kiệm, tiền bao thư vẫn đủ xoay sở...
sống nhà thuê cũng được mà....
túm lại tùy thuộc vào mức độ tình cảm mà thôi. Khi đã cảm thấy ng đó là 1 nửa của mình thì mọi thứ còn lại ko quan trọng, khi chưa sẳn sàng mà ép cưới thì cũng li dị mà thôi...quan trọng là ngừoi trong cuộc phải đủ chín chắn, biết mình đang muốn gì và chấp nhận điều gì. muốn cưới gấp mà ko chấp nhận đơn giản...đòi đám cưới hoành tráng thì anh đi cướp ngân hàng à?
chị ko đọc nội dung của bài , chỉ đọc cái topic thôi đã thấy tầm phào khi đưa ra câu hỏi...vì 1 khi hứa là phải làm. ko thì đừng hứa. Và 1 cô gái thông minh phải biết đưa ra câu hỏi "when" khi chàng đưa ra lời hứa có chữ "I will"
1 năm, 2 năm...thậm chí 5-10 năm. sẽ ko là vấn đề nếu chàng thành tâm và có plan cụ thể cho mình. cưới xin là việc thống nhất của 2 người, ko nên vội vàng, cũng ko có nghĩa là ưỡng ờ cho qua chiện.
__________________ Đơn giản cho đời thanh thản
thay đổi nội dung bởi: Tô Lan Phương, 27-10-2010 lúc 06:47 PM.