Hè hè! myhanh không dám nhảy ùm xuống cái hồ này như o Dế mèn nhà ta đâu vì myhanh không biết bơi sợ chết chìm trong ấy thì khốn. Do đó, myhanh chỉ dám ngồi trên mé dãy đồi thông mà than với thở thui. Nhưng mà không quên cẩn thận coi chừng dẫm phải phân ngựa . Hì hì :lol:
Ước gì một ngày mình được 25 tiếng đồng hồ nhỉ. Thời gian đối với mình một ngày sao quá ít. Có lẽ là không vì ai cũng có 24 tiếng mà. Chắc có lẽ myhanh làm nhiều việc quá chăng? Hình như không phải đâu!
@Demen:Cứ tưởng một mình myhanh thích đọc Horoscope chứ ! Ai dè Demen cũng thế. Hì hì. :lol:
__________________ Necessity is the mother of in(ter)vention.
Speak softly & carry a big stick. My Technical Blog
Bé Mèn ơi, ngày lễ Tình Yêu mà sao em lại ủ rũ thế? LOve is all around mà :P .Love you.
__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *
Originally posted by DeMen@Feb 15 2006, 05:58 PM Kinh khủng nhất là lúc phải đứng nhìn may mắn vuột khỏi tầm tay ...
Có gì đâu mà kinh khủng vì đã gọi là may mắn thì không thuộc về mình. Nếu mình bắt được thì OK. Nếu không được thì mình cũng không mất gì.
Mà o Mèn nè! Nói nhỏ với anh là may mắn gì được không?
__________________ Necessity is the mother of in(ter)vention.
Speak softly & carry a big stick. My Technical Blog
Demen hình như là đang có chuyện hỏng vui hả? có chuyện gì, kể mọi người nghe với, biết đâu sẽ nhận được nhiều ý kiến của "quân sư". Taurus có vẽ có nhiều kinh nghiệm trong chuyện ..."tâm trạng bâng khuâng".... đó. :P
Sao mình lại cảm thấy mệt mỏi quá thế này?
Không muốn làm gì, không muốn đi đâu, không muốn gặp ai….
Mọi chuyện đang vượt quá khả năng kiểm soát của mình…..
Một bàn tay níu chặt…………..
………………………một bờ vai ấm áp.
Như thế có lẽ sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn chăng???
:huh:
__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *
Một bác sĩ trẻ mới ra trường hỏi tôi: Theo anh, em nên làm ở BV Nhi Đồng hay Bv Gia Định?
Tôi hỏi: Sao em không về Long An?
Em nhìn tôi tròn xoe đôi mắt.
Nhiều người cũng như em, cũng tròn mắt ngạc nhiên khi biết bạn tôi từ bỏ một cơ hội được công tác tại một bệnh viện lớn ở Tp HCM, mà tiếp tục công tác tại địa phương. Bạn giải thích đơn giản: Tại Tp HCM có rất nhiều bệnh viện, bệnh nhân cũng tương đối khá giả hơn, nên nếu không vào bệnh viện này thì họ sẽ vào bệnh viện khác, không có bác sĩ này họ đến bác sĩ khác. Còn ở quê, khi bệnh nhân đến gặp bác sĩ là họ thực sự cần đến bác sĩ, họ không có khả năng để đi đến những bệnh viện tuyến cao hơn, vì thế chính những nơi này mới là những nơi thật sự cần đến mình.
Sinh ra và lớn lên ở một xã vùng sâu vùng Thanh Phú Long, lớn lên cùng với hạt lúa, với trái thanh long của người nông dân, bạn rất hiểu rõ điều ấy. Suy nghĩ của bạn làm cho nhiều người ngạc nhiên, thậm chí cho rằng bạn gàn bướng. Không ngạc nhiên sao được khi bạn đã từ bỏ một cơ hội nâng cao thu nhập, nâng cao tay nghề để ... về quê đối diện khó khăn!
Thật vậy, lương hàng tháng của 1 bác sĩ sau 5 năm công tác là 720.000 đồng ( bạn được tăng lương sớm một năm vì là bác sĩ tình nguyện công tác tại vùng sâu 1 năm), cộng thêm ABC khoảng 300.000, tiền trực hàng tháng không quá 200.000 đồng. Tổng thu nhập không đủ trang trải cho những nhu cầu cơ bản nhất. Thử làm một bài tính đơn giản, tiền ăn 20.000 đồng/ ngày x 30 = 600.000đ; tiền xăng: 120.000 đồng/ tháng, điện thoại, tiền điện, tiền nứơc: 150.000/ tháng; áo quần giày, dép mỗi năm 2 bộ khoảng 500 ngàn, tính ra trung bình mỗi tháng 50.000đ, tiền đám cưới, đám tiệc, giao tiếp hàng tháng khoảng 200.000 đồng, vi chi là 1.220.000. Hết lương!
Cũng may bạn tôi ở chung nhà với anh chị, nên không phải trả tiền nhà nếu không phải mất thêm 200.000 tháng. Như vậy, bạn không còn một khoản tiền nào để tiếp tục đầu tư nâng cao tay nghề. Để tự trau dồi kiến thức, phát triển trình độ chuyên môn, hoàn thành tốt nhiệm vụ của người bác sĩ, bạn chỉ còn cách dựa vào sự hỗ trợ của gia đình. Sau năm năm ra trường, bạn đã nợ gia đình khoảng 20.000.000đ, gồm chi phí mua 1 máy vi tính (5.000.000đ), một chiếc xe honda cà tàng (10.000.000đ), trả tiền tạp chí trong nước ( 7 tạp chí mỗi năm trung bình 600.000), tiền photo, in tài liệu (300.000đ/ năm), tiền internet (100.000đ tháng), dụng cụ Y khoa, sách chuyên ngành…Trong đó, chi phí mua sách ngoại văn chiếm một phần đáng kể. Nhớ bữa, cùng bạn đi tham quan triển lãm sách Y khoa ngoại văn, thẫn thờ trước một quyển sách gốc bìa cứng, giấy láng, hình ảnh rõ nét nhưng rồi cũng đành tặc lưỡi chờ ai có sách photo xin mượn chụp lại bản F2.
Khi nhận được giấy báo trúng tuyển cao học, bạn đã thoáng băn khoăn, khi nghĩ đến khoản kinh phí cho hai năm học tập. Đành rằng Nhà nước hỗ trợ mỗi tháng 756.000 tiền ăn ở và đi lại, cộng thêm lương 720.000 nhưng cũng không thấm vào đâu so với vật giá đắt đỏ ở Sài Gòn. Mẹ già an ủi, mẹ nuôi con 2 năm nữa có thấm vào đâu so với mười mấy năm đã qua .... Nghĩ lại mà thương sự chịu đựng của bà mẹ già chốn làng quê,chắt mót từng hạt lúa, từng trái thanh long cùng góp sức nâng cao chất lượng ngành y tế.
Em nói, lương bổng không phải là lý do, vì ở SG em làm hợp đồng hoặc không công thì lương cũng chẳng cao hơn bao nhiêu. Nhưng được làm ở bệnh viện lớn cũng … hãnh diện hơn làm dưới quê.
Chợt nhớ, nhiều năm trước bạn và tôi cũng từng trăn trở vấn đề này. Mỗi người bác sĩ trẻ ra trường đều có một lý tưởng.
Có người tiếp tục học nội trú để nâng cao trình độ.
Có người vào những bệnh viện lớn để có nhiều cơ hội rèn luyện.
Có người chọn về địa phương để trực tiếp phục vụ người dân quê mình.
Có người vì hoàn cảnh ra làm trình dược viên.
Nhưng tự trong đáy lòng của mình, ai cũng có một niềm khao khát được cống hiến cho bệnh nhân.
Dù ở đâu, dù hoàn cảnh nào thì phục vụ cho lợi ích bệnh nhân vẫn là mục đích cuối cùng. Hiểu được như vậy, thì mới bỏ qua được sự phân biệt bác sĩ với trình dược viên, bác sĩ bệnh viện lớn và bệnh viện nhỏ, bác sĩ thành phố và bác sĩ tỉnh.
Vậy mà, cũng mất mấy năm, bạn và tôi mới hết mặc cảm là một bác sĩ tỉnh lẻ.
Em lại hỏi, sau năm năm đi làm, những nhiệt huyết và lý tưởng của các anh có gì thay đổi?
Tôi nói, càng đi làm, càng tiếp xúc với bệnh nhân, chúng tôi càng thấy con đường mình đã chọn là đúng đắn, càng tin tưởng vào sự lựa chọn của mình. Vì sao ư? Vì, dù em có làm việc ở đâu, trình độ và tay nghề cũng sẽ chín muồi dần cùng kinh nghiệm và nỗ lực cá nhân. Nhưng chỉ có ở đây, ngay trên quê hương mình, em mới cảm nhận được sự trưởng thành trong nhận thức và nhân cách, mới thấm thía hết ý nghĩa của mười mấy năm ăn học ...
Câu chuyện mà Bom kể hoàn toàn là sự thật và người bệnh vẫn còn nằm tại phòng 617, điều quan trọng là những chuyện đó xảy ra chỉ trong vòng có 3 ngày sau ngày nhập viện, vậy nếu lấy số ngày đó mà nhân lên cho số tháng số năm thì chúng ta sẽ có vô số chuyện khôi hài đau lòng cần phải suy ngẫm . Cái tiêu cực của vấn đề ko chỉ dừng lại ở đó, Bom lấy một VD, đơn giản là về việc đóng cửa thang bộ và dùng thang máy, mọi người có nghĩ được là việc đóng cửa thang bộ ko lý do như vậy sẽ nguy hiểm như thế nào khi có hỏa hoạn xảy ra ko ??? Điều đó đã vượt xa khỏi vấn đề 500/lượt mà là vấn đề về nhân mạng . Chỉ cần 1 ví dụ nhỏ thôi chúng ta cũng nhận thấy chữ TÂM đang bị đánh mất
__________________
Tại sao, Tôi, giữa phố thị ồn ào
Vẫn nở nụ cười mãn nguyện
Trước những khuôn mặt người hiển hiện,
Như chẳng nỗi đau nào thầm kín bên trong!
----------------------------------
Tôi vẫn muốn tìm về một nơi,
Để có thể khóc cười chân thật,
Và tìm lại những gì đã mất
Cho con tim mệt mỏi, u sầu