Go Back   Cựu Học Sinh Lê Quý Đôn - Long An > :: Giao lưu bạn bè :: > Góc "Tám"

Góc "Tám" Giao lưu, Kết bạn,Chuyện trò,Tán gẫu

Biết mình muốn gì

Biết mình muốn gì

this thread has 4 replies and has been viewed 2761 times

Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Old 18-12-2009, 10:55 AM   #1
Hồ sơ
unkochan
Senior Member
 
unkochan's Avatar
 
Tham gia ngày: Dec 2007
Số bài viết: 111
Tiền: 25
Thanks: 13
Thanked 31 Times in 25 Posts
unkochan is on a distinguished road
Default Biết mình muốn gì

Đọc bài viết này thấy hay hay nên copy về .

Biết mình muốn gì
Trong một chuyến đi ra nước ngoài vừa rồi, tôi có gặp một câu chuyện ngồ ngộ, như sau: một cặp vợ chồng trẻ người Việt, do những hoàn cảnh nhất định, nay đang sống ở một nước châu Âu. Họ có một cậu con trai, sinh ở nước ngoài, hiện mới lên năm. Năm ngoái, ông ngoại cháu từ trong nước ra thăm, sống với con cháu được mấy tháng. Ông cụ là cán bộ nhà nước đã về hưu, thuộc loại người cực tốt trong xã hội ta, suốt đời thanh bạch, giản dị, tận tụy với việc nước cũng như việc nhà. Con gái, con rể và cháu cũng hết sức quý bố quý ông. Một dịp đoàn tụ thế này, dễ gì có được và chắc gì còn có lần sau nữa... Nhưng rồi sống với nhau mới gần tháng, trong cái tổ ấm con con ấy dần dần lại nảy sinh một chuyện chẳng đâu vào đâu, thoạt đầu thật nhỏ nhặt, thậm chí hơi buồn cười, nhưng rồi ngày bỗng trở nên phiền phức một cách chẳng ai ngờ. Chuyện nhỏ lắm, chỉ có thế này thôi: hỏi ông cần bất cứ điều gì, ông cũng đều không có ý kiến. Đấy là một con người quen sống sao cũng được. Hỏi ông muốn đi chơi những đâu, ông bảo đi đâu chả được, tùy chúng mày thôi. Hỏi ông định mua quà gì cho bà, ông bảo ối dào, quà gì chẳng là quà, quý là ở cái tình ấy mà. Hỏi ông muốn tiếp tục xem ti vi, hay tắt đài để cho ông ngủ sớm, ông bảo muốn thế nào cũng được. Hỏi ông muốn ăn món gì, ông bảo ăn gì cũng xong. Hỏi ông muốn uống bia hay uống rượu, ông bảo bia rượu gì tuỳ các con thôi. Thậm chí trong bữa ăn hỏi ông muốn ăn nữa không, ông bảo ăn thêm cũng được, thôi cũng được!... Suốt đời ông vẫn thế, xưa nay ông vẫn thế, sao cũng được, chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì, chẳng bao giờ có ý kiến riêng về bất cứ chuyện gì, mọi người cứ quyết định đi, ông theo... - cô con gái nhớ lại quả xưa nay bố mình vẫn vậy, cả nhà đều biết và đều quen vậy. Và hình như đấy chính là một trong những điều góp phần làm nên cái đức tính được coi là cực tốt, tốt nhất trong những người tốt của ông: chẳng có gì của riêng mình cả, một ý kiến riêng cho những nhu cầu nhỏ nhất của mình cũng không. Ngày trước cả nhà đều yên trí như vậy và thấy cũng bình thường thôi... Nhưng nay, sống ở một môi trường khác, quen với cách sống, cách nghĩ và hành xử hằng ngày khác, quen lúc nào họ cũng không ngờ, họ lại thấy lạ và rồi dần dần khó chịu: chính vì ông không bao giờ có bất cứ ý kiến riêng về điều gì, ngay cả cho chính ông, nên khiến cô con gái và cậu con rể muốn chăm sóc bố bỗng rất lúng túng. Ông không chọn lựa gì cả, cho chính ông, cho nên ngày nào, trong bất cứ việc nhỏ nhặt nào, họ cũng phải chọn lựa thay cho ông, luôn lo lắng không biết mình chọn lựa như thế này có vừa lòng ông không. Ngày nào họ cũng khó xử như vậy, khó xử vì những điều vụn vặt thôi, nhưng lại thường xuyên, lúc nào cũng phải tính, phải nghĩ, phải lo, lo mà chẳng biết mình lo vậy là dã được chưa. Tất nhiên họ có hơi phiền, ngày càng thấy phiền, họ thấy ông kỳ quá, những người như ông thật kỳ quá, sống như vậy thì lạ quá, sao lại có thể sống như vậy nhỉ, sống mà cứ như không có mình sống vậy, mà bao nhiêu người vẫn sống như thế đó, xưa nay... Họ nghĩ, nhưng đều giữ gìn không hở miệng. Bố ở với mình được bao nhiêu ngày đâu, khiến ông cụ bận tâm làm gì. Họ không nói ra, nhưng hóa ra cậu con trai mới lên năm của họ lại nghe thấy và hiểu cả. Nó thuộc một lớp người khác, một kiểu người khác, một môi trường xã hội và giáo dục khác. Và nó không biết kìm chế. Nó rất lấy làm khó chịu. Cho đến một hôm, đột ngột thằng bé chỉ vào mặt ông, nói như quát lên: Chính ông cũng không tự biết ông muốn cái gì cả như vậy là ông làm phiền người ta lắm, ông có hiểu không? ông phải có ý kiến của ông chứ. Sao ông lại không bao giờ có ý kiến gì cả, vậy ai có ý kiến thay cho ông?!
Ông già sững người ra, còn bố mẹ thằng bé thì bịt mồm nó không kịp. Họ biết nó hỗn với ông đấy, nó còn chưa biết cách nói cho lễ độ, nhưng không thể mắng nó: bởi vì nó nói phải. Ông già suốt đời đã quen sống trong một xã hội không ai có ý kiến riêng của mình, không ai có quyền và rồi lâu dần cũng không có nhu cầu có ý kiến riêng của mình, từ việc nhỏ đếm việc lớn. Trong cái xã hội đó, không có ý kiến riêng gì cả được coi là rất đạo đức. Suốt đời ông không tin quyết định việc gì cả, mọi sự lớn nhỏ đều là do “người khác”, do một ai đó ở đâu đó mà ông đã giao phó cuộc đời mình, do cộng đồng, do tập thể quyết định thay cho ông. Ông tin tưởng tuyệt đối ở cộng đồng, ở tập thể. Và đó là đạo đức của ông, mà thậm chí ông có thể rất tự hào... Còn thằng bé thì khác: nó sinh ra và lớn lên trong một môi trường khác, ở đấy mỗi con người chỉ được coi là tốt khi trong mỗi việc lớn nhỏ đều có ý kiến riêng của mình, ý kiến đó có thể đúng hay sai, nhưng là ý kiến riêng, và dám chịu trách nhiệm về ý kiến đó. Không như thế thì thật kỳ quặc. Nó thuộc một thế hệ khác, một xã hội khác, một nền giáo dục khác, tuy nó chưa đi học, chưa đến trường, nhưng nền giáo dục đó thấm trong toàn xã hội và môi trường xã hội ấy như không khí để thở đã quy định cách ứng xử tự nhiên hằng ngày của nó. Một xã hội tạo nên từng con người độc lập. Từng con người tự do... Sau cái cuộc bi kịch bé tẹo trong cái gia đình bé tẹo ấy ông già có hiểu ra không, tôi không được biết. Có thể ông chẳng bao giờ hiểu được. Thậm chí cái bi kịch nhỏ đó đối với ông lại quá lớn, quá lạ, đến nỗi nó ở ngoài tầm hiểu của ông. Ông ngơ ngác. Ông đã quá tốt theo cách của một thời để có thể hiểu được còn có một cách tốt khác hẳn, hoàn toàn ngược lại. Riêng tôi, tôi nghĩ lẩn thẩn: hay là những vấn đề của nền giáo dục chúng ta, mà bao nhiêu người đang rất lo lắng, có thể bắt đầu từ chính chỗ cái chỗ bé tẹo này đây chăng? Từ chỗ chúng ta định tạo ra những con người như thế nào, những con người suốt đời sẵn sàng giao phó cho ai đó suy nghĩ và quyết định mọi việc thay mình, hay những con người tự mình biết mình muốn gì và tự quyết định về mọi việc lớn nhỏ của mình. Chúng ta định dạy cho trẻ em từng em tự mình biết rõ mình muốn gì và dám tự quyết định lấy, hay dạy cho chúng biết vâng lời?
Hình như câu chuyện nhỏ trông chừng chẳng đâu vào đâu của cái gia đình nhỏ nọ có thể lại chẳng nhỏ chút nào.
Nguồn: Nghĩ dọc đường- Nhà xuất bản Văn nghệ
__________________
Yes, we can!
unkochan is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Đã có 2 thành viên gửi lời cám ơn đến unkochan vì bạn đã đăng bài:
bienxanh_fbi (18-12-2009), duonghoanghiep (20-12-2009)
Old 18-12-2009, 11:12 AM   #2
Hồ sơ
nobipotter
Senior Member
 
nobipotter's Avatar
 
Tham gia ngày: Jul 2005
Tuổi: 47
Số bài viết: 1,764
Tiền: 105200
Thanks: 99
Thanked 1,140 Times in 482 Posts
nobipotter is an unknown quantity at this point
Default Ðề: Biết mình muốn gì

Chuyện này không có thật
Nếu có thật thì cũng chẳng sao... bởi vì với tính cực tốt của ông già mọi chuyện cũng chẳng gì lớn lao.
Ông bảo rằng cháu nghĩ thế cũng tốt...ông chả phiền!
Đây là sự suy diễn không hợp lý.
Từ hiện tượng... dễ tính của ông già... suy ra thực trạng của nền giáo dục...
Thật không hợp lý.
__________________
...xin đời đừng gọi tên tôi...


thay đổi nội dung bởi: nobipotter, 18-12-2009 lúc 11:14 AM.
nobipotter is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 18-12-2009, 11:20 AM   #3
Hồ sơ
Lai Quoc Dat
Senior Member
 
Tham gia ngày: Apr 2009
Số bài viết: 1,437
Tiền: 0
Thanks: 150
Thanked 598 Times in 388 Posts
Lai Quoc Dat is on a distinguished road
Default Ðề: Biết mình muốn gì

Sống ở đời kể ra cũng khổ. Vì như ông cụ kể trên thì bị cho là thiếu động lực phát triển, ba phải và thụ động. Còn khát khao cái mình mong muốn đôi khi lại dẫn đến tham lam và ích kỷ. Đúng là cái câu xưa nay vẫn chưa có lời giải đáp:" Sống sao cho vừa lòng người?"
__________________
Kẻ lang thang đã gặp tiểu thư...
Lai Quoc Dat is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 18-12-2009, 11:35 PM   #4
Hồ sơ
phanphuong
Super Moderator
 
phanphuong's Avatar
 
Tham gia ngày: Oct 2006
Số bài viết: 8,221
Tiền: 371
Thanks: 1,950
Thanked 7,367 Times in 2,060 Posts
phanphuong is on a distinguished road
Default Re: Biết mình muốn gì

Tôi nhớ những lần cắm trại hồi học phổ thông. Mỗi lần như thế là mỗi lần cãi nhau vì ai cũng có cái mình muốn riêng, hông ai giống ai. Và điều tệ hại là, ai cũng "muốn" đến cùng.
Tôi nhớ những chuyến đi chơi, cũng lắm khi cãi nhau vì ai cũng có những kế hoạch tuyệt vời. Quán ăn, địa điểm tham quan, cách tổ chức chuyến đi ...
Ông già ở trên đã thật sự ...già. Già ở đây là kinh nghiệm sống. Đi chơi, địa điểm nào chẳng quan trọng, đi với ai mới đáng bàn. Chưa kể, ông chỉ nghĩ đến con cháu, khi thấy họ vui, thoải mái, đó mới chính là niềm vui đích thực của cuộc đời ông! Thằng nhỏ tí tuổi đầu ngô nghê phải rồi. Còn cái ông tác giả lớn rồi mà chẳng nhìn ra thì rõ ngố.
Phần dẫn nhập có vẻ hơi vô duyên cho một bài báo nghiêm túc (đăng trên báo văn nghệ), nhưng phần luận bàn về giáo dục rất đáng chú ý. Cách đây mấy ngày có xem một bộ phim nói về sự khác biệt văn hóa giữa Nhật và Mỹ. Một công ty Nhật mua lại một nhà máy sản xuất ô tô ở Mỹ. Lối làm việc quên bản thân, chỉ hướng đến tập thể chạm chan chát với lối tư duy xem mỗi người là một cá thể đặc biệt. Khó có thể nói cái nào ưu việt hơn, mà, có lẽ dung hòa sẽ là một giải pháp hoàn hảo!?
__________________
phanphuong
phanphuong is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 19-12-2009, 12:12 AM   #5
Hồ sơ
Lai Quoc Dat
Senior Member
 
Tham gia ngày: Apr 2009
Số bài viết: 1,437
Tiền: 0
Thanks: 150
Thanked 598 Times in 388 Posts
Lai Quoc Dat is on a distinguished road
Default Ðề: Biết mình muốn gì

@anh pp: Dung hoà mà ko khéo lại giống như ông cụ: sao cũng được. Hihi.
__________________
Kẻ lang thang đã gặp tiểu thư...
Lai Quoc Dat is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Đã có thành viên gửi lời cám ơn đến Lai Quoc Dat vì bạn đã đăng bài:
phanphuong (19-12-2009)
Trả lời



Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến

Chủ đề tương tự
Ðề tài Người Gởi Chuyên mục Trả lời Bài mới gởi
Muốn con thông minh, cha mẹ phải sáng tạo trong trò chơi nhk Chuyện trẻ thơ 0 16-04-2009 12:44 PM
Chat đêm tieunhoc Góc "Tám" 93 14-11-2008 02:06 AM
Cuộc thi hoa hậu hoàn vũ 2008 myhanh ..:: Điểm tin ::.. 47 14-07-2008 12:12 PM
Nếu còn có ngày mai - Sidney Sheldon cobemongmo ..:: CLB Văn Thơ ::.. 27 29-08-2006 01:59 PM
Liên Thanh Quyết Ngo Tuan Hiep Kim Dung-Tác giả & Tác phẩm 4 01-01-1970 07:00 AM


Website sử dụng phần mềm vBulletin phiên bản 3.6.8
do Công ty TNHH Jelsoft giữ bản quyền từ 2000 - 2024.
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 10:25 AM.

Hội CHS Lê Quý Đôn-Long An giữ bản quyền nội dung của website này

Tự động[F9]TELEX VNI VIQR VIQR* TắtKiểm chính tảDấu cũ
phan mem quan ly ban hang | thuê vps