bài thơ này làm mình nhớ nhiều về thầy Uyển. Hồi đó, lúc học giảng văn, thầy đã cho cả lớp chép bài này vào tập để thấy thêm nghệ thuật tả tiếng đàn khi học Truyện Kiều_ ND)
Tôi cô đơn nhất hành tinh
Thế gian thừa đúng một mình tôi thôi
Ước gì cũng có một người
Cũng cô đơn cũng ngậm ngùi giống tôi
Cái buồn đem xẻ làm đôi
Nửa cho bên ấy, nửa tôi để dành.
__________________ Necessity is the mother of in(ter)vention.
Speak softly & carry a big stick. My Technical Blog
Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ
"Ngôi sao cháy bùng trên sông Nhêva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà"
Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bấy giờ anh có lý
Chuyện cũ xa rồi, mình cũng xa cách thế
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa.
Lớp trẻ lớn lên giờ lại hát theo ta
Lại nhắp lại vị ngọt ngào thuở trước
Vẫn sông Nhêva những chiều sánh bước
Nhưng nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh?
(Bằng Việt dịch)
__________________
Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm, cảm thông ơi
Ta ngoái lại, rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi ....
I
Trên trái đất đường đi không kể xiết
Ðường dài lâu, gian khổ cũng rất nhiều.
Nhưng anh hiểu: khó và dài hơn hết
Là con đường ta vẫn gọi tình yêu.
Ừ thì biết là đường tình không ngắn,
Nhưng không ai thiếu nó sống yên lành.
Ừ thì biết là khó khăn vô tận,
Nhưng lại đầy cám dỗ, cuốn lòng anh.
Anh cứ nghĩ rằng anh, thật lạ,
Chỉ trẻ khi đi trên vĩnh cửu đường này.
Anh từng vấp, đã, đang và sẽ ngã,
Nhưng ngã rồi lại dậy, bước đi ngay.
Và anh chắc không bao giờ lạc lối,
Vì phía trước là em, là tay em vẫy gọi.
II
Có thể nói tình yêu là trường học,
Nơi không phải ai muốn học, cứ vào,
Nơi thầy giáo là nụ cười, tiếng khóc,
Bắt học trò làm việc khắt khe sao !
Tôi đã học nhiều sách hay và hiểm,
Học càng lâu, càng thấy rõ một điều:
Khó có thể thành công nhờ kinh nghiệm.
Của những người thất bại với tình yêu.
Tôi cố học nhưng không vào, trầy trật,
Thường vấp đau, thi trượt, nợ bài,
Thường phạm những sai lầm nghiêm trọng
nhất,
Lý luận, thực hành không sắc sảo, thường
sai...
Thành ra tôi hầu như không tiến bộ
Dù đã học suốt đời trong nhà trường đó.
__________________
Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm, cảm thông ơi
Ta ngoái lại, rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi ....
Hihi, cảm ơn sự ủng hộ của anh myhanh. E post típ loạt thơ Onga Becgon ... người thi sĩ mà em rất thích (thật tình, e ko chuộng Puskin lắm, dù công nhận ông í có 1 số bài rất hay)
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Ônga Beggôn
Mùa thu ở Mátxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Mátxcơva lại thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói sáng ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai dù cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn.
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đâu, từng là người thân yêu nhất
Sao phút này làm bạn cũng không?
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngậm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly.
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa rẫy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngã,
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với một mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng trống trải
"Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng!"
Bằng Việt dịch
__________________
Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm, cảm thông ơi
Ta ngoái lại, rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi ....
Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ
Ngôi sao cháy bùng trên sóng Neva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà
********
Năm tháng đắng cay hơn
Năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý
Dù chuyện xa rồi dù anh xa cách thế
Em hát khác xưa rồi khóc cũng khác xưa theo
*********
Lũ trẻ lớn lên lại nối tiếp hai ta
Họ lại nhắp vị ngọt ngào thủa trước
Cũng sông Neva bóng chiều xoáy nước
Nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh.
__________________
Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm, cảm thông ơi
Ta ngoái lại, rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi ....
Có một mùa thu trong sáng diệu kỳ
Sức nóng êm ru, màu trời không chói
Mùa hè rớt cho những người yếu đuối
Cứ ngỡ ngàng như lúc mới vào xuân
Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng
Se sẽ như không, nhẹ nhàng, phơ phất...
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất
Hoa cuối mùa sặc sỡ lo âu
Những trận mưa rào đã tắt từ lâu
Tất cả thấm trên cánh đồng lặng sẫm
Hạnh phúc ít hơn mắt nhìn say đắm
Ghen tuông dù chua chát...có thà hơn
Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương
Ta tiếp nhận vì ngươi sâu sắc quá
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ
Tình yêu đâu? Rừng lặng... bóng sao i...
Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm
Ta biết lắm thời gian đang tiễn biệt
Nhưng mãi đến bây giờ ta mới biết
Yêu thương- giận hờn- tha thứ- chia li...
__________________
Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm, cảm thông ơi
Ta ngoái lại, rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi ....