Bữa nay ngồi đọc bài mà nhớ cô ghê
Thienthansocola với Kami
Tui học chung 2 bà nè
Bit ai ko
Lớp tụi em là lớp A
Học Sinh ngán lắm nhưng em ko dám bỏ học bài vì thế nào ngày mai cũng chết với cô vì em ngồi ngay tầm "sát thương " của cô,về phía tay thuận của cô nên lâu lâu bị quánh cái chát giật mình hỏi "gì vậy cô,sao cô quánh con" thì nhận được câu trả lời là " ờ,tao thích" "tao buồn" hay " quánh chơi thôi à".Hehe.Lúc đó cả lớp ngoác miệng ra cười.Em bit em là vật hi sinh cho cả lớp khỏi bùn ngủ thôi
Mà đã ngồi ngay vị trí đó em cũng hay làm nhìu trò cho cô quánh
Ví dụ "chátttttttt,mày là con gái mà ngồi xoay viết nè"
" cháttttttttttt,nói sai rồi con,học lại lát tao kiu"
"chátttttttttt,được 10d kiểm tra lun ha" (gì kì vậy?)
" chátt" " sao cô quánh con" " à quên,tao quánh con nhỏ ngồi sau mà tao lộn"
Lúc giảng bài cô hay tiến tới chỗ em,tay cầm cục phấn là em nghi rồi nên nép sát vô trong vậy mà cũng ko thoát " mày trốn hả,nè,chátttttt" (bị quẹt phấn lên tay + bị quánh T.T)
Còn nhìu lắm,tóm lại ngồi đó là bầm dập lun
Lâu lâu cô giỡn cô lại hỏi "tên gì đẹp nhất con,nói sai tao hạ đạo đức" ,lúc đầu đâu có biết ngồi ấm ớ sau khi bị quánh mới khôn ra "tên Tâm đẹp nhất"
" Mai mốt tao lấy chồng mày đi nhiu mậy?" "dạ,một cây vàng lun ha cô " (rút kinh nghiệm rồi) "Khà khà,được đó,chátttttttttttttt" (bị quánh iu T.T)
"mày ko học bài thì sao con?" " Dạ bị bánh xa lịch sử nghiền nát" " đúng,chátttttt,tụi bây nhớ chưa?"
Đi trên hành lang gặp cô lâu lâu cũng bị óanh mông một cái .Hehe.Riết rồi bị quánh nhìu quá nên nó chai,ko hỏi nữa mà cười hề hề thôi
Cô dạy rất dễ hiểu,em rất thích cách dạy đó dù nhìu ng nói nó ko hay,giống học gạo
Cũng nhờ học bài cô mà thi đại học khỏi học bài cũng dc 8d,khỏi nói mấy đứa chuyên B thi toàn 9,10d ko à
Lazy chẳng là 1 học trò ngoan hiền trong mắt cô, cũng ko bao giờ bị "ăn oánh" of cô, chỉ dc vài lần cô kêu đúng tên "Như" (vì cô toàn kêu lazy là..Thư). Điểm phẩy of lazy là thấp nhất lớp vì trả bài ăn quá nhiều zêrô.. Thi tn lazy chỉ dc 9d... >"< Có lẽ với lazy, kí ức về cô là 3 năm vui vẻ lẫn buồn thãm, là những khi đi đâu cũng mang theo tài liệu of cô mà tống vô đầu hem dc bao nhiêu (cô thật hay khi phân chia ra thành những xấp nhỏ để...tiện mang theo bên mình), và cả những khi nghe cô kể chuyên..... Có rất nhiều thứ lazy chẳng hề nghe dc từ bài giảng của cô, nhưng cái gọi là "thấm vô máu, chạy vòng vòng" thì cũng quá có ích đó chứ...
Năm nay trường mình thay đổi nhiều quá, 6 lớp... Nhưng hơi buồn là có rất nhiều đứa chẳng tha thiết vào trường nữa, lượng thí sinh đăng kí vào lớp sinh chỉ hơn 30 một chút thôi, ko biết tương lai sẽ thế nào?...,
mấy ACE thì bị cô quẹt phấn vào tay, còn philong_k07 bị thảm hơn nhiều.
bữa đó cô đang giảng bài, PL ngó ra cửa ngắm non nước mây trời...thì bỗng nhiên, chát...thằng mập kia, mày nhớ con nào mà không nghe tao giảng, rồi cô lấy nguyên viên phấn vàng gạch vào sách của PL, tới giờ cuốn sách này vẫn còn, và đây cũng là một kỉ niệm đẹp nhưng thấy hơi rát cái lưng về cô
Sao hôm nay lại có 1 bài cũ rích này ở top nhĩ?
đọc bài mà mình mún khóc...nhớ cô quá.
có lẽ lời đầu tiên mình luôn mún nói với cô là : con xin lỗi cô.
xin lỗi vì lâu ròi con không có về thăm cô, cũng như đã không gọi đt cho cô...mặc dù con luôn nhớ cô và biết ơn cô nhiều lắm.
lần đầu tiên bước chân lên trường LQĐ con gặp cô ở nhà xe...con tưởng cô là bảo vệ giữ xe. Cô phụ con cất xe vì con đi xe gắn máy.
Con thích học toán...nên con đã đk vào lớp A1. nhưng âu cũng là duyên số, đầu năm lớp 11 con lại đi học bồi dưỡng sinh (vì phòng con buổi trưa nó đi học hết bồi dưỡng sinh hết-con ở chung toàn dân A2 và C1...1 mình con ở trong phòng con buồn) thế là con vào ngồi học chơi...
Cô đã quan tâm đặc biệt tới con, cô thương con nhiều, thương ra mặt...mặc dù nhiều bạn không vui, nhưng cô vẫn rất ưu ái con. Rồi cô bảo con qua đội sinh học luôn, cô sẽ cho con đi thi Olympic (lúc bấy giờ con cũng chẳng là gì trong đội toán). Con đã đk theo đội tuyển sinh, và cô đã dẫn con đi lên trường Lê Hồng Phong thi. Ngày hôm sau con bị say xe, ói mữa ko lên nhận cái huy chương bạc về được, cô đã động viên và khen con...
Bao giờ con cũng biết cô cưng con nhất lớp, cô luôn khen con thông minh (mặc dù con biết trong lớp con cũng chỉ là hàng trung bình)...ngày xưa ai cũng nói là cô bảo thủ, và ko ai cải được với cô (vì cô bắt mọi người học thuộc lòng-ko được sai course của cô) nhưng với con thì khác, cô cho con tự do, thích học gì thì học, ko ép buộc, cô cho phép con tranh luận với cô và cô lắng nghe con...
Năm lớp 12 do lười đi học môn công nghiệp...con cúp tiết liên tục, cuối cùng tổng kết con nghĩ hơn 30 buổi (bị cấm thi tốt nghiệp, hạ đạo đức xuống trung bình) cô đã đứng ra bảo lãnh cho con với thầy Minh (thầy chủ nhiệm) để con được đi thi học sinh giỏi...
Rồi con đi thi Đồng bằng sông cửu long...lúc đó con rất lười biếng và mất lòng tin vào môn sinh...con ko tin vào khả năng của mình...con đã thiếu 0,25 là được huy chương đồng...đồng nghĩa với việc rớt (hồi đó người con để ý được huy chương vàng môn toán) thế là con đã nằm trong phòng khóc nức nở (cô đã ko đi mua kẹo dừa với mọi người...cô đã ở bên cạnh con, vỗ về con...cô ko nói lời nào, chỉ nhìn con khóc và vỗ vỗ vào lưng con) Con thương cô lắm.
Con quyết tâm thi quốc gia...khi đọc đề thi con choáng váng. Đề hỏi toàn cái gì ko biết nữa...con nghĩ tới cô, con nghĩ tới cái thiếu 1 tí xíu mà rớt...con đã cấm đầu cấm cổ...làm hết khả năng của mình. 2 ngày như vậy...con gần như kiệt sức sau 2 ngày thi. Con biết cô hi vọng vào con nhiều lắm!
cô gặp con, cô hỏi con làm bài thế nào? con bảo ko biết nữa cô ơi...con nghĩ cô sẽ la con sao ko ráng học, sao thế này...! nhưng không, cô bảo con hãy quên đi, coi như đi thi chơi thôi, đừng nghĩ tới nó nữa...hãy lo học thi đại học đi.
Khi biết thi tốt nghiệp Sử Địa Lý...con thật sự đuối. Con ngu lí như cú...thế là trong lúc học sinh (lúc đó chia khối B và khối A học riêng-con chạy qua học chung A2) con toàn lấy lí ra học...có bạn kêu cô mà mét, cô bảo: thôi kệ nó đi, tội nghiệp nó để nó học lý, sinh nó biết hết rùi (con nghe mà thương cô quá-ko biết lúc đó con có quá vô tình khi trong giờ cô mà con đem môn khác ra học. con xin lỗi cô)
Có 1 ngày, do lười đi học, con đã cup tiết cô. Hôm đó cha con lên thăm con, vào lớp...ko có con, cô bảo với cha con là, nó đang ngủ trên ktx. Nó cúp học.kì này nó bị hạ hạnh kiểm, cấm thi tốt nghiệp. Cha con về kể lại mà con hết hồn, thì ra là cô biết con làm gì hết. Cô gặp con, cô hỏi cha có la con không? con cúp tiết giờ cô nên cô ghét cô mét cha! cô hỏi con có bị cha đánh đòn không?
con thương cô quá!
vậy mà...từ lúc lên đh tới giờ con chỉ gặp cô được có vài lần...con xin lỗi cô.
lúc em gái con đi học thêm cô. Cô toàn kêu nó là Phương. Cô kể chuyện về con cho đám nhỏ học thêm nghe...Cô ơi con thương cô quá.
Viết những dòng này ra, mà thật con muốn khóc...con thấy con có lỗi với cô. Không biết đã bao lần con tự hứa với mình là con sẽ tìm số đt của cô hỏi thăm cô, ghé thăm cô...thế mà...lần lựa lại quên. Con đáng trách quá phải ko cô.
Hi vọng ngày mai con sẽ làm được điều này.
Con chúc cô luôn khỏe mạnh và bình an trong cuộc sống.
Lan Phương có những kỉ niệm về cô Tâm thật xúc động, mình không có nhiều kỉ niệm thời cấp 3 như mấy bạn, nhưng đối với mỗi thầy cô cũng có một ấn tượng riêng, và cảm nhận chung về thầy cô ở LQĐ là các thầy cô đều thật đặc biệt, như một người thầy, một người bạn, như người thân, rất gần gũi.
Ấn tượng mình về cô Tâm , ban đầu mình vào lớp 10 ấn tượng về cô cũng y chang LP, nhưng sau đó cô dạy ngay lớp mình, cô làm mình mê học môn sinh tới nỗi mình có cảm giác sau này mình sẽ thi khối B, nhưng học được 1 năm, tới năm lớp 11 mình bị ngán ngang, quay trở lại khối A, đến 12 thì mình không hiểu nổi tại sao mình không thể nhét cái gì vô đầu cho môn Sinh dù mình rất "bồ kết" với cô, cuối cùng thi ĐH mình chỉ có thể thi khối A, cũng tham gia thi khối B nhưng lúc đó trong đâu không thể nhét cái gì của môn Sinh vô, không hiểu nổi lúc trước nói tới Sinh, động tới một câu hỏi là máy chạy rầm rầm, vậy mà tới phút cuối, ADN, NST nó chạy lòng vòng đi đâu mất và hậu quả là thi "chơi" khối B, Sinh 1.25đ, ekek. Nhưng mình cũng thấy rất vui vì đã có những ngày tháng được học tập và gắn bó ở LQĐ