Go Back   Cựu Học Sinh Lê Quý Đôn - Long An > :: Câu Lạc Bộ :: > ..:: CLB Văn Thơ ::.. > Kim Dung-Tác giả & Tác phẩm

Tiếu Ngạo Giang Hồ - Kim Dung

Tiếu Ngạo Giang Hồ - Kim Dung

this thread has 50 replies and has been viewed 108647 times

Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Old 31-10-2006, 06:00 PM   #51
Hồ sơ
cobemongmo
Super Moderator
 
cobemongmo's Avatar
 
Tham gia ngày: Aug 2006
Cư ngụ: Đức Hòa - Long An
Tuổi: 41
Số bài viết: 1,636
Tiền: 1444
Thanks: 787
Thanked 1,229 Times in 410 Posts
cobemongmo is an unknown quantity at this point
Default Ðề: Tiếu Ngạo Giang Hồ - Kim Dung

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Mỗi lần thất bại là một lần khôn ra.

Nhạc Bất Quần hắng giọng một tiắng rồi hỏi:

- Ngươi đã khôn quá thành tinh rồi còn chưa đủ ư?

Lão lấy trong bọc một cây hỏa tiễn pháo rồi đi ra ngoài sân bật lửa châm ngòi, đoạn ném lên không gian. Cây hỏa tiễn pháo bay bổng lên cao, nổ đánh sầm một tiếng trên lưng chừng trời biến thành một cây trường kiếm sắc bạc. Thanh trường kiếm lơ lửng trên không một hồi rồi từ từ rớt xuống. Phía sau trong vòng mươi trượng biến thành vô số ngôi sao sa.

Ðây là tín hiệu của chưởng môn triệu tập đồ đệ. Thanh trường kiếm sắc bạc giữa đám yêu hoa tức là tiêu biểu cho ngoại hiệu "Quân tử kiếm" của Nhạc Bất Quần.

Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, bỗng nghe tiếng bước chân từ đằng xa vọng lại đang chạy về miếu thổ địa.

Nhạc Bất Quần nói:

- Ðây là Căn Minh. Cước bộ nhẹ nhàng thì có thừa nhưng trầm trọng lại không đủ. Cước lực gã mau lẹ hơn hết các đệ tử, ít kẻ bì kịp.

Quả nhiên chẳng mấy chốc Cao Căn Minh tay cầm bàn tính kêu lách cách chạy tới ngoài cổng miếu. Gã lớn tiếng gọi:

- Sư phụ! Có phải lão nhân gia ở trong ấy không?

Ta nên biết rằng người ở xa trông thấy tín hiệu hỏa tiễn chỉ biết đại khái phương hướng mà thôi, chứ không tài nào biết đích xác là ở trong miếu thổ địa này được.

Nhạc Bất Quần đáp ngay:

- Ta ở đây!

Cao Căn Minh chạy vào miếu khom lưng nói:

- Sư phụ!...

Gã trông thấy Lệnh Hồ Xung đứng bên thì cả mừng nói tiếp:

- Ðại sư ca! Trong người sư ca đã mạnh chưa? Bọn đàn em phải một phen lo sốt vó.

Lệnh Hồ Xung thấy gã lộ vẻ mừng vui một cách chân thành thì trong lòng không khỏi xúc động. Hắn tủm tỉm cười đáp:

- Phen này mà không chết thì quả là ngôi sao chiếu mệnh khá lớn.

Lệnh Hồ Xung chưa dứt lời, đã nghe văng vẳng có tiếng bước chân từ đằng xa đi tới mà lần này là hai người.

Nhạc Bất Quần hỏi:

- Ai đến đó?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Một người trầm trọng một người hời hợt. Ðây là nhị sư đệ và Lục sư đệ.

Nhạc Bất Quần gật đầu nói:

- Xung nhi! Ngươi thật là thông minh, mới nghe qua đã rõ. Ngươi biết được Lao Ðức Nặc trầm trọng là ta yên tâm rồi.

Lao Ðức Nặc và Lục Ðại Hữu chưa vào miếu thì tiếng bước chân của tam đệ tử Lương Phát và tứ đệ tử Thi Ðới Tử lại nhộn lên.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, thất đệ tử Ðào Ðiều, bát đệ tử Anh Bạch La, con gái Nhạc Bất Quần là Nhạc Linh San và cả tên đệ tử mới nhập môn là Lâm Bình Chi cũng tới nơi.

Lâm Bình Chi vừa thấy thi thể song thân đã nhảy xổ lại nằm phục trên hai người mà khóc rống lên. Bọn đồng môn nghe chàng khóc lóc thảm thiết cũng không khỏi sa lệ.

Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung bình yên vô sự thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết. Nhưng cô thấy Lâm Bình Chi đau thương như vậy, không tiện thổ lộ nỗi hân hoan, cô chạy đến bên nắm tay Lệnh Hồ Xung khẽ hỏi:

- Ðại ca... không việc gì ư?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Không sao cả.

Mấy bữa nay Nhạc Linh San lo lắng bàng hoàng vì anh chàng đại sư ca này. Ban đầu cô nghe nói gã bị La Nhân Kiệt phái Thanh Thành gia hại, mấy phen cô khóc hết nước mắt. Nhưng cô biết gã thông minh quyền biến, bản lãnh lợi hại, chưa chắc đã bị bọn đệ tử phái Thanh Thành giết chết, trong lòng vẫn còn mấy phần hy vọng. Quả nhiên sau cô được sư phụ cho hay đại sư ca chưa chết thực. Bây giờ cô gặp gã trong miếu thổ địa này, bao nhiêu mối kích động chứa chất trong lòng bữa nay không tài nào cô đè nén được. Ðột nhiên cô kéo tay áo gã mà khóc oà lên.

Lệnh Hồ Xung nhẹ nhàng vỗ vai cô khẽ hỏi:

- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội làm sao thế? Sư muội bị ai khinh khi ta sẽ trả đũa cho sư muội hài lòng!

Nhạc Linh San không trả lời chỉ khóc hoài. Cô khóc một lúc rồi trong lòng khoan khoái, kéo tay áo Lệnh Hồ Xung lên lau nước mắt nói:

- Ðại ca không chết. Ðại ca không chết chứ?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp:

- Ta không chết đâu.

Nhạc Linh San nghẹn ngào nói:

- Té ra vị tiạu ni cô phái Hằng Sơn đã lừa gạt... khiến cho tiểu muội sợ quá.

Cô toan nói "Tiểu muội sợ muốn chết", nhưng thấy nói như vậy thì lộ liễu chân tình ở trước mặt phụ thân cùng các bạn đồng môn nên dừng lại không nói nữa. Cô nghĩ tới mấy bữa nay khúc ruột quặn đau, tâm thần hoảng hốt , cay cực muôn phần cô không nhịn được, nước mắt lại tầm tã như mưa.

Lệnh Hồ Xung an ủi:

- Vị sư muội phái Hằng Sơn đó không phải cố lừa tiểu sư muội đâu. Khi đó y tưng phải cố

Nhạc Linh San ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, trông lờ mờ thấy Lệnh Hồ Xung hình dung tiều tụy, mặt không còn chút huyết sắc thì trong lòng rất đỗi thương xót. Cô nói:

- Ðại sư ca! Lần này đại sư ca... bị thương trầm trọng. Ðại sư ca nên về núi để điều dưỡng mới được.

Nhạc Bất Quần thấy Lâm Bình Chi nằm phục trên thi thể song thân khóc lóc rất bi thảm liền bảo chàng:

- Bình nhi! Ngươi nên bớt nỗi bi ai để liệu lý việc mai táng song thân là việc khẩn liệu

Lâm Bình Chi vâng lời đứng dậy. Chàng thấy nét mặt song thân chết còn tỏ ra rất đau khổ thì không nhịn được, hai hàng nước mắt lại chảy xuống ròng ròng. Chàng nghẹn ngào nói:

- Gia gia cùng má má lìa bỏ cõi đời mà đệ tử không được thấy mặt lần cuối cùng... chẳng hiểu... người có trối trăng câu gì cho đệ tử không?

Lệnh Hồ Xung nói:

- Lâm sư đệ! Lúc lệnh tôn cùng lệnh đường lâm chung, tiểu huynh có mặt tại đó. Hai vị lão nhân gia có dặn tiểu huynh chiếu cố cho Lâm sư đệ. Cái đó là lẽ dĩ nhiên dù hai vị không dặn, tiểu huynh cũng phải trông nom sư đệ. Lệnh tôn còn một lời dặn tiểu huynh chuyển cho Lâm sư đệ...

Lâm Bình Chi khom lưng nói:

- Ðại sư ca... Gia gia cùng má má tiểu đệ lúc lâm chung mà được đại sư ca bầu bạn không đến nỗi tứ cố vô thân khiến tiểu đệ cảm kích muôn vàn.

Lệnh Hồ Xung lại nói:

- Lệnh tôn cùng lệnh đường bị bọn ác đồ phái Thanh Thành dùng thảm hình đối phó. Chúng bức bách hai vị nói chỗ cất dấu "Tịch tà kiếm phổ" nhưng hai vị kiên quyết không chịu thổ lộ rồi chúng làm chấn động tâm mạch mà thiệt mạng. Lão Dư Thượng Hải không xứng đáng làm tôn sư một phái. Hành động đê hèn này tất bị anh hùng thiên hạ chê cười.

Lâm Bình Chi nghiến răng nói:

- Nếu Lâm Bình Chi này mà không trả được mối đại thù cho song thân thì thật chẳng bằng giống cầm thú.

Chàng vung quyền lên đập mạnh vào cột miếu. Tuy võ công chàng bình thường nhưng vì đầy lòng phẫn hận nên thoi quyền đánh ra rất mạnh, làm rung động cả tường nhà, cát bụi đổ xuống ào ào.

Nhạc Linh San nói:

- Lâm sư đệ! Vụ này đúng là sư tỷ gây nên tai vạ. Nếu sư đệ quyết chí báo thù thì sư tỷ cũng nhất định không tự thủ bàng quang.

Lâm Bình Chi khom lưng đáp:

- Ða tạ sư tỷ.

Nhạc Bất Quần thở dài lẩm bẩm:

- Phái Hoa Sơn ta từ trước đến nay vẫn hoài bảo tôn chỉ "Người không phạm đến mình thì mình không đụng chạm đến ai". Phái mình chẳng hiềm khích với một môn phái nào cả. Nhưng từ đây sắp tới e rằng trên Ngọc Nữ phong không còn ngày nào yên tĩnh nữa. Hỡi ôi! Ðã dấn thân vào chốn giang hồ mà muốn không động chạm đến ai, thiệt không phải dễ dàng.

Lão nghĩ tới Lưu Chính Phong đã quyết lui khỏi võ lâm mà cũng không được như nguyện, cả nhà ngộ nạn, lòng càng cảm khái muôn và quyết

Lao Ðức Nặc nói:

- Lâm sư đệ! Tiạu sư muội! Vụ tai họa này không phải vì đại sư ca đá hai tên đệ tử phái Thanh Thành xuống lầu, cũng không phải tự Lâm Bình Chi giữa đường thấy chuyện bất bình hạ sát tên nghiệt tử của Dư Thượng Hải, chỉ vì lão họ Dư dòm dỏ pho kiếm phổ gia truyền của nhà Lâm sư đệ mà ra. Ngày trước chưởng môn phái Thanh Thành là Trường Thanh Tử bị bại dưới Tịch tà kiếm pháp của tằng tổ Lâm sư đệ là Viễn Ðồ Công. Mối họa này nảy mầm ngay tự ngày đó.

Nhạc Bất Quần nói:

- Ðúng thế! Trong võ lâm trước nay chẳng bao giờ tránh khỏi chuyện tranh cường hiếu thắng. Khi nghe tới võ công bí lục gì họ chẳng cần biết chân giả, người nào cũng muốn tranh cướp cho kỳ được, bất chấp bằng một thủ đoạn nào. Thực ra Dư quán chủ và Tái Bắc minh đà là những tay cao thủ có địa vị trong võ lâm không nên tham lam mưu đồ lấy kiếm phổ của nhà họ Lâm mới phải.

Lâm Bình Chi nói:

- Thưa sư phụ! Thiệt tình nhà đệ tử chẳng có "Tịch tà kiếm phổ" chi chi hết. Bảy mươi hai đường Tịch tà kiếm phổ kia gia gia truyền miệng cho, bảo đệ tử phải dụng tâm ghi nhớ. Nếu có kiếm phổ thật thì dù gia gia không tiết lộ với người ngoài còn có lý, chẳng lẽ lại giữ bí mật cả với con em trong nhà .

Nhạc Bất Quần gật đầu nói:

- Ta cũng không tin nhà họ Lâm có Tịch tà kiếm phổ. Nếu có thì sao phụ thân ngươi lại chẳng địch nổi Dư Thượng Hải. Vụ này hiển nhiên chỉ là ngoa truyền.

Lệnh Hồ Xung nhớ tới lời dặn của Lâm Chấn Nam bụng bảo dạ:

- Phụ thân của Lâm sư đệ quả nhiên dặn ta mà chẳng yên lòng. Y nói những gì ai mở ra coi là gặp tai họa ghê gớm. Kiếm phổ nhất định có rồi. Hừ y coi Lệnh Hồ Xung này là hạng người nào. Mình đâu có thuộc vào loại vô sỉ như Dư Thượng Hải, Mộc Cao Phong. Dù "Tịch tà kiếm phổ" có là một thứ võ công bậc nhất thiên hạ, Lệnh Hồ Xung này cũng không dòm dỏ.

Gã nghĩ vậy rồi nói:

- Lâm sư đệ! Lệnh tôn có di ngôn: ở ngõ Quỳ Hoa thành Phúc Châu...

Nhạc Bất Quần động tâm nghĩ thầm:

- Dư Thượng Hải đã khao khát Tịch tà kiếm phổ vậy ta chớ nên để lời di ngôn của Lâm Chấn Nam lọt vào tai. Lão liền xua tay gạt đi:

- Ðã là di ngôn của phụ thân Bình nhi thì chỉ nên nói riêng cho gã biết mà thôi, người ngoài không nên nghe tới.

Lệnh Hồ Xung vâng lời.

Nhạc Bất Quần lại nói:

- Ðức Nặc, Căn Minh! hai ngươi vào thành Hành Sơn mua lấy hai cỗ quan tài.

Việc thu liệm vợ chồng Lâm Chấn Nam bận bả suốt ngày đến chiều mới xong.

Lao Ðức Nặc mướn người khiêng quan tài ra bờ sông rồi đoàn người lên thuyền đi về phía Tây.

Một ngày kia về đến chân ngọn Ngọc Nữ phong núi Hoa Sơn.

Cao Căn Minh cùng Lục Ðại Hữu lên trước báo tin.

Hơn 20 đệ tử phái Hoa Sơn xuống núi bái kiến sư phụ.

Lâm Bình Chi thấy bọn đệ tử này người lớn tuổi đã ngoài 40, người nhỏ mới độ 12, 13. Trong bọn này có 6 nữ đệ tử. Họ vừa thấy Nhạc Linh San là véo von chuyện trò không ngớt.

Lao Ðức Nặc dẫn Lâm Bình Chi yết kiến từng người. Theo quy củ phái Hoa Sơn thì ai nhập môn trước là sư huynh, ai đến sau là sư đệ. Vì thế gã Thư Kỳ nhỏ tuổi nhất mà Lâm Bình Chi vẫn kêu gã bằng sư huynh. Chỉ có Nhạc Linh San là ra ngoài thể lệ. Cô là con gái Nhạc Bất Quần nên không thể xắp theo thứ tự như bọn môn đồ, cứ theo tuổi mà xưng hô, ả nào lớn hơn gọi cô bằng sư muội còn nhỏ hơn thì kêu bằng sư tỷ. Kể ra cô còn ít tuổi hơn Lâm Bình Chi mấy tuổi, nhưng cô nhất định đòi làm sư tỷ chàng, Nhạc Bất Quần cũng không ngăn trở nên Lâm Bình Chi vẫn kêu cô bằng sư tỷ.

Ðoàn người lên núi thấy cây cối thanh u, nước chảy róc rách, chim hót líu lo. Những căn nhà lớn tường trắng la liệt đó đây cái cao, cái thấp theo sườn núi.

Một thiếu phụ đứng tuổi xinh đẹp từ từ bước tới gần. Nhạc Linh San chạy vội lại nhảy vào lòng bà gọi:

- Má má! Hài nhi lại được thêm một gã sư đệ.

Cô vừa nói vừa trỏ vào Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi đã được bọn sư huynh nói cho hay sư mẫu tức Nhạc phu nhân tên gọi Ninh Trung Tắc cùng với sư phụ ngày trước là sư huynh, sư muội đồng môn. Kiếm thuật của sư mẫu cũng tinh thâm chẳng kém gì sư phụ. Chàng vội tiến lại khấu đầu nói:

- Ðệ tử là Lâm Bình Chi xin bái kiến sư nương.

Nhạc phu nhân niẳm nở tươi cười đáp:

- Ngươi bất tất phải khách sáo. Ðứng dậy đi!

Rồi bà nhìn Nhạc Bất Quần cười nói:

- Mỗi lần tiên sinh xuống núi nếu không kiếm được bảo bối là về không hả dạ. Lần này tiên sinh đi dự đại hội ở Hành Sơn tưởng ít ra là thu được 3, 4 tên đệ tử mà sao lại chỉ có một?

Nhạc Bất Quần cười hỏi lại:

- Phu nhân thường nói quân quí là ở chỗ tinh nhuệ chứ không quý ở số nhiều. Phu nhân coi gã này thế nào

Nhạc phu nhân cười đáp:

- Tướng mạo y đẹp quá, không giống người luyện võ. Tiên sinh cho y học Tứ thư, Ngũ kinh để sau này đi thi cử tú hay thi trạng nguyên quách.

Lâm Bình Chi thẹn đỏ mặt lên, bụng bảo dạ:

- Sư nương thấy mình có tướng học trò yếu ớt và ra chiều khinh rẻ. Mình phải gắng sức dụng công để theo kịp các vị sư huynh khiến người ta khỏi coi thường mình mới được.

Nhạc Bất Quần nói:

- Như vậy càng hay! Phái Hoa Sơn mà sản xuất ra một vị trạng nguyên lang cũng là một giai thoại hiếm có.

Nhạc phu nhân trừng mắt lên nhìn Lệnh Hồ Xung hỏi:

- Ngươi lại đi gây chuyện đánh nhau với người ta rồi bị thương phải không? Tại sao bộ mặt lợt lạt khó coi thế?

Lệnh Hồ Xung dọc đường đã dưỡng thương khỏi rồi, nhưng nguyên khí chưa hoàn toàn hồi phục. Gã được Nhạc phu nhân nuôi dưỡng từ thuở nhỏ cho đến khi khôn lớn. Phu nhân coi hắn chẳng khác gì con ruột. Tuy giọng nói ra chiều trách móc song trong lòng rất đỗi thiết tha.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười đáp:

- Ðệ tử đã khỏi nhiều rồi. Chuyến này nếu số mạng không lớn thì e rằng chẳng còn được trở về bái kiến sư nương nữa.

Nhạc phu nhân trợn mắt lên nhìn gã nói:

- Có thế ngươi mới hiểu ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, ngoài cõi người này còn có cõi người khác. Ngươi đã biết ẩn nhẫn chưa?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Ðao pháp của Ðiền Bá Quang thiệt là lợi hại. Ðệ tử chống không nổi, đang định xin sư nương chỉ giáo.

Tên ác ôn Vạn lý độc hành Ðiền Bá Quang dã khét tiếng trên chốn giang hồ từ lâu. Ai cũng biết hắn là một tên dâm tặc chuyên đi bẻ hoa. Nhạc phu nhân nghe Lệnh Hồ Xung nói gã bị thương về tay Ðiền Bá Quang sắc mặt dịu lại, gật đầu nó Vạn

- Nếu ngươi đánh nhau với tên ác ôn Ðiền Bá Quang thì không có gì đáng trách. Ta tưởng ngươi gây chuyện thị phi với ai để rước lấy tai vạ. Môn khoái đao của hắn thế nào? Chúng ta đem ra nghiên cứu để lần sau đối phó với hắn.

Nhạc phu nhân tuy vẻ người văn nhã, nhưng nghe đến chuyện đấu võ thì hào khí ngày trước lại nổi lên.

Nhạc Bất Quần chỉ tủm tỉm cười chứ không nói gì.

Lúc trở về Hoa Sơn dọc đường Lệnh Hồ Xung đã hỏi lão mấy lần về cách phá giải khoái đao của Ðiền Bá Quang nhưng lão nhất định không nói, để gã về Hoa Sơn xin phu nhân truyền dạy. Quả nhiên Nhạc phu nhân vừa nghe gã nói, trong lòng đã hứng khởi bừng bừng. Ðoàn người tiến vào Thoái tư hiên là chỗ ở của Nhạc Bất Quần rồi kể lại những chuyện xảy ra sau khi tương biệt.

Sáu cô nữ đệ tử nghe Nhạc Linh San thuật lại những chuyện ở Phúc Châu và Hành Châu đều lấy làm thích thú.

Lục Ðại Hữu thì khoa trương với các sư đệ về cuộc tỷ đấu giữa đại sư ca với Ðiền Bá Quang. Hắn kể lại Lệnh Hồ Xung đâm La Nhân Kiệt thế nào, dường như Ðiền Bá Quang bị đại sư ca đánh bại chứ không phải đại sư ca mình bị thua liạng xiạng.

Nhạc phu nhân ngồi ở trên ghế trong góc hiên ngưng thần coi Lệnh Hồ Xung vạch những đường đao pháp của Ðiền Bá Quang. Vẻ mặt phu nhân rất là trịnh trọng.

Nhạc phu nhân vừa coi Lệnh Hồ Xung vẽ mấy chiêu trong lòng đã cực kỳ kinh dị tự hỏi:

- Thế gian quả có đao pháp kỳ bí đến thế ư? Thiệt là mình chưa từng thấy qua.

Tay phải Lệnh Hồ Xung nào chém nào vạch phóng luôn 13 đao rồi nghiêng mình đi thu chưởng về.

Nhạc phu nhân khẽ thở dài lắc đầu nói:

- Thiệt là lợi hại.

Nhạc phu nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Môn khoái đao của Ðiền Bá Quang tựa hồ "Liên hoàn thập tam đao" trong phép "Loạn phi ma thức". Ngươi chiết giải bằng cách nào?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

- Ðao pháp của hắn thần diệu vô song. Khi đó đệ tử hai mắt hoa lên, tâm thần rối loạn, còn nói chi đến chuyện chiết giải.

Nhạc phu nhân nói:

- Phải rồi! Dù là tay hảo thủ bậc nhất võ lâm tưởng cũng ít người thoát được 13 chiêu loạn đao này. Ta e rằng người khó chống nổi lấy một đường, tất ngươi đã dùng ngụy kế để chuồn đi chứ gì?

Nhạc phu nhân nuôi Lệnh Hồ Xung từ thuở nhỏ, phu nhân lạ gì tính nết cùng bản lãnh gã.

Lệnh Hồ Xung đỏ mặt lên mỉm cười đáp:

- Ðệ tử vừa thấy hắn sử hai chiêu loạn pháp này đã ngấm ngầm kêu trời, đinh ninh phen này mất mạng. Ðệ tử liền nổi lên tràng cười ha hả. Gã thu đao về nói: "Có chi mà cười? Liệu ngươi có chống nổi đao pháp thập tam thức của ta không?"

Gã ngừng lại một chút rồi kể tiếp:

- Ðệ tử liền cười đáp: "Té ra Ðiền Bá Quang tiếng tăm lừng lẫy này chỉ là đồ bỏ của phái Hoa Sơn ta. Thật là không ngờ! Ngươi mà ở bản phái tất bị đuổi ra khỏi môn trường". Ðiền Bá Quang hỏi lại: "Cái gì mà đồ bỏ của phái Hoa Sơn?" Ngươi chỉ nói nhăng! Ðây là võ công của riêng một mình nhà Ðiền mỗ, có liên quan gì đến phái Hoa Sơn?". Ðệ tử cười hỏi lại: "Ðường đao pháp này của ngươi có 13 thức phải không? Ta thấy sư phụ cùng sư nương ta chiết giải rồi. Sư nương ta nhân lúc thêu hoa nghĩ ra những chiêu "Xuyên châm dẫn tuyến", "Thiên y vô phùng", "Chức phi nữ độ". Lại còn có một chiêu là "Thường nga dạ tứ". Ðệ tử vừa nói vừa bấm đốt ngón tay rồi nói tiếp :"Phải rồi! Chiêu thứ năm là "Chiêu quân tái xuất", chiêu thứ sáu là "Ðiêu Thuyền bái nguyệt", chiêu thứ bảy là "Tây Thi hoán sa". Những chiêu đó đều do một thức biến ra. Ngươi đường đường là một tay hảo hán, oai phong lẫm liệt mà cũng chém bên Ðông một đao, đâm bên Tây một nhát, thân hình uốn éo như sư nương ta mà cũng giống như con người quốc sắc vô song là Tây Thi đang giặt sa ở dưới suối, há chẳng buồn cười ru?"

Gã nói luôn một hồi, Nhạc Linh San cùng bọn nữ đệ tử không nhịn được nữa, bật lên tiếng cười khanh khách.

Nhạc Bất Quần cũng vuốt râu cười nói:

- Nhộn thật! Nhộn thật!

Nhạc phu nhân hừ một tiắng rồi hỏi:

- Ngươi nói trăng nói cuội gì thì nói, sao lại kéo cả sư nương vào đó? Thật đáng đánh đòn.

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

- Sư nương không rõ: Ðiền Bá Quang là con người rất tự phụ. Hắn nghe đệ tử đem gã ví với đàn bà lại bảo đao pháp thần kỳ của gã là do sư nương sáng chế ra cốt để hắn còn phải giải thích cho rành mạch không thì hắn giết phứt đệ tử ngay.

Quả nhiên hắn sử đao pháp từng chiêu một rất thong thả.

Mỗi chiêu gã lại hỏi: "Chiêu này có phải sư nương ngươi sáng chế ra không?

Ðệ tử làm ra vẻ thần bí, trầm ngâm không trả lời, ngấm ngầm ghi nhớ những chiêu thức, chờ hắn sử xong 13 thức, rồi mới nói "Xin lỗi Ðiền huynh! Tiểu đệ lầm rồi. Ðao pháp của Ðiền huynh đây tuy có nhiều chỗ giống với đao pháp của sư nương tiểu đệ sáng chế nhưng cũng có mấy chỗ khác nhau chút đỉnh. Xem ra không phải là Ðiền huynh học lỏm của phái Hoa Sơn".

Ðiền Bá Quang nói: "Ngươi không chống nổi đao pháp của ta rồi nói hoang đường để kéo dài thời giờ, khi nào ta không hiểu? Lệnh Hồ Xung! ngươi bảo quí phái có môn đao pháp này. Vậy ngươi hãy sử đi để Ðiền mỗ mở rộng tầm mắt". Khi hắn nói tới câu này mắt lộ vẻ hung quang ra chiều phẫn hận vô cùng.

Ðệ tử liền đáp: "Tệ phái sử kiếm chứ không sử đao. Môn "Phi Tú thần châm kiếm" của sư nương tiểu đệ chỉ truyền cho nữ đệ tử chứ không truyền cho nam đệ tử. Bọn tiểu đệ đường đường là nam tử trượng phu mà đi uốn éo sử môn "Phi tú thần châm" này há chẳng đệ bạn hữu võ lâm cười cho thúi óc?".

Ðiền Bá Quang tức giận nói: "Họ cười cũng thế mà không cười cũng vậy. Bữa nay Ðiền mỗ chỉ cần ngươi thừa nhận phái Hoa Sơn không có môn võ công này mà thôi . Lệnh Hồ Xung! Ðiền mỗ khâm phục ngươi là con người gan dạ. Nhưng ngươi... ngươi... chẳng nên bạ đâu nói đấy mà trêu cợt ta .

Nhạc Linh San nói xen vào:

- Quân ác tặc vô sỉ đó thì ai cần hắn bội phục làm chi? Chẳng qua là đùa giỡn hắn một lúc mà chơi.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Nhưng tiểu huynh coi tình trạng lúc đó nếu không bịa ra môn "Phi tú thần châm" để biểu diển thì

nguy đến tính mạng ngay tức khắc. Tiểu huynh đành theo đao pháp của hắn ưỡn ẹo múa may một lúc

để biểu diển.

Nhạc Linh San cười hỏi:

- Lệnh Hồ đại ca uốn éo múa may những chiêu thức đó có giống hắn không?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

- Ngày thường tiểu huynh coi sư muội sử kiếm biết bao nhiêu lần rồi thì sao lại không giống?

Nhạc Linh San không chịu, nói:

- Trời ơi! Ðại ca cười "người ta" sử kiếm ưỡn ẹo thì tiểu muội ba ngày không nhìn mặt đại sư ca

nữa.

Nhạc phu nhân từ nãy tới giờ trầm ngâm không nói gì, bây giờ bà mới lên tiếng:

- San nhi! Ngươi đưa kiếm cho đại sư ca đi!

Nhạc Linh San rút thanh trường kiếm ra xoay chuôi lại đưa cho Lệnh Hồ Xung vừa cười vừa nói:

- Má má muốn coi đại sư ca uốn éo sử kiếm pháp con khỉ đó.

Nhạc phu nhân nói:

- Xung nhi! Ðừng nói nhảm nhí với nó nữa! Lúc ấy ngươi sử kiếm thế nào bây giờ thử diển lại coi.

Lệnh Hồ Xung biết sư nương muốn xem kỹ đao pháp của Ðiền Bá Quang gã liền đón lấy thanh

trường kiếm, quay về phía sư phụ, sư nương khom lưng thi lễ nói:

- Bẩm sư phụ cùng sư nương! Ðệ tử xin biểu diển những đường khoái đao của Ðiền Bá Quang.

Nên biết đây là lề luật phái Hoa Sơn. Hàng tiểu bối trước khi sử quyền động kiếm trước mặt bậc tôn trưởng phải xin phép đã.

Nhạc Bất Quần gật đầu.

Lệnh Hồ Xung dựng thanh kiếm lên rồi đột nhiên, chẳng có triệu chứng gì sắp ra chiêu, gã chém

luôn ba kiếm nhanh như điện chớp. Kiếm phong rít lên veo véo.

Bọn sư đệ giật mình kinh hãi. Mấy cô nữ đệ tử bất giác đồng thanh la lên:

- Úi chà!

Lệnh Hồ Xung sử những chiêu kiếm tự hồ loạn xạ chẳng vào chương pháp nào hết, nhưng con mắt Nhạc Bất Quần cùng Nhạc phu nhân lại nhìn thấy rất rõ. Mỗi nhát đâm nhát chém đều lợi hại và chuẩn đích.

Lệnh Hồ Xung thu kiếm về một cách đột ngột, nhìn sư phụ, sư nương thi lễ.

Nhạc Linh San hơi ra chiều thất vọng hỏi:

- Nhanh đến thế ư?

Nhạc phu nhân gật đầu đáp:

- Phải nhanh thế mới được. Trong phép khoái đao một chiêu 13 thức này, mỗi thức gồm ba bốn lần

biến hóa. Chỉ trong khoảnh khắc đã sử đến bốn mươi mấy chiêu thì thật là một đao pháp ít có trên thế

gian.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Thằng cha Ðiền Bá Quang sử đao còn lẹ gấp mấy đệ tử.

Nhạc phu nhân cùng Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn nhau ra chiều bội phục.

Nhạc Linh San hỏi:

- Ðại sư ca! Sao không thấy đại sư ca uốn éo ngượng nghịu chút nào?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

- Mấy bữa nay tiểu huynh lúc nào cũng nghĩ tới phép khoái đao này nên bây giờ đã sử được khá mau lẹ. Hôm ở tửu lâu, tiểu huynh biểu diển trước mặt Ðiền Bá Quang thì chậm chạp hơn nhiều và còn thêm vào điệu bộ uốn éo của đàn bà để làm trò cười chọc hắn.

Nhạc Linh San cười nói:

- Ðại sư ca hôm ấy làm bộ như thế nào? Bây giờ hãy diển lại cho tiểu muội coi!

Nhạc phu nhân xoay lại rút thanh trường kiếm ở sau lưng một tên nữ đệ tử rồi nhìn Lệnh Hồ Xung kêu:

- Ngươi hãy sử khoái đao đi!

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Dạ.

Rồi véo một tiếng. Hắn dùng kiếm làm đao nhằm Nhạc phu nhân chém tới. Chiêu kiếm này phóng ra phương vị rất kỳ tuyệt, nó xoay về phía sau người Nhạc phu nhân rồi mũi kiếm móc ngược trở lại.

Nhạc Linh San kinh hãi la lên:

- Má má! Phải cẩn thận đấy!

Nhạc phu nhân nhảy vọt ra, không để ý gì tới nhát kiếm của Lệnh Hồ Xung từ phía sau lưng đâm lại. Thanh kiếm trong tay bà đâm thẳng tới trước ngực gã một cách mau lẹ phi thường.

Nhạc Linh San lại la hoảng:

- Ðại sư ca! Phải cẩn thận.

Lệnh Hồ Xung không đỡ gạt, đâm luôn một đao nữa, miệng nói:

- Sư nương! Hắn đâm còn mau lẹ hơn nhiều.

Nhạc phu nhân đâm vèo vèo luôn ba kiếm.

Lệnh Hồ Xung cũng phản kích luôn ba đao.

Cả hai người cùng đánh rất mau lẹ và đều tấn công chứ không có chiêu nào đỡ gạt để giữ mình.

Chỉ trong chớp mắt hai thầy trò đã thi triển hơn hai chục chiêu.

Lâm Bình Chi đứng bên trố mắt ra mà nhìn, miệng há hốc, bụng bảo dạ:

- Ðại sư ca hành động như người điên mà võ công càng ghê gớm. Từ nay mình phải chăm chú luyện công không lúc nào chểnh mảng mới khỏi để người ta coi thường mình được.

Giữa lúc ấy, Nhạc phu nhân phóng kiếm đánh vèo một tiếng, mũi kiếm đã chí vào cổ họng Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung không sao tránh được, gã nói:

- Giả tỷ là Ðiền Bá Quang thì hắn ngăn chặn được rồi.

Nhạc phu nhân nói:

- Vậy thì giỏi lắm.

Thanh trường kiếm trong tay bà như rồng bay phượng múa. Sau mấy chiêu, mũi kiếm của bà lại chí vào trước ngực Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung vẫn nói:

- Hắn cũng gạt được.

Câu nói của gã tỏ ra đao thuật của Ðiền Bá Quang còn mau hơn nhiều nên có thể ngăn chặn được cả hai chiêu đó.

Hai người càng đấu càng lẹ. Sau Lệnh Hồ Xung không còn lúc nào rảnh để mà nhắc lại câu: "Hắn vẫn đỡ được". Mỗi khi gã bị Nhạc phu nhân kiếm chế, chỉ lắc đầu để tỏ ý cho bà ta biết chiêu kiếm đó không giết được Ðiền Bá Quang.

Nhạc phu nhân sử kiếm mỗi lúc một cao hứng. Ðột nhiên bà la lên một tiếng trong trẻo. Mũi kiếm lấp loáng không nhất định phương hướng nào bao vây lấy Lệnh Hồ Xung mà đâm lia lịa.

Luồng ngân quang hạ xuống thấp.

Mọi người trông hoa cả mắt.

Ðột nhiên thấy mũi kiếm của bà phóng thẳng ra đâm tới trước ngực Lệnh Hồ Xung nhanh hơn điện chớp.

Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi la lên:

- Sư nương!

Mũi kiếm đã đâm thủng vạt áo gã.

Lại thấy tay phải Nhạc phu nhân đâm thẳng về phía trước. Thanh trường kiếm trong tay bà tựa hồ đâm xuyên vào ngực đối phương ngập đến tận chuôi.

Nhạc Linh San thét lên:

- Má má ơi!

Bỗng nghe mấy tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Từng mảnh kiếm gãy dài chừng hơn tấc lả tả rớt xuống chân Lệnh Hồ Xung.

Nhạc phu nhân cười ha hả rụt tay về. Trong tay bà chỉ còn chuôi kiếm.

Nhạc Bất Quần cười nói:

- Sư muội! Nội lực của sư muội tinh tiến đến thế ư? Cả mắt ta cũng không trông lầm nữa.

Nguyên vợ chồng Nhạc Bất Quần trước là bạn đồng môn. Ngày còn nhỏ tuổi ông kêu bà bằng sư muội quen rồi. Sau khi thành hôn hai người vẫn xưng hô nhau bằng sư huynh, sư muội.

Nhạc phu nhân cười đáp:

- Ðại sư huynh quá khen! Tiểu kỹ nhỏ mọn này phỏng có chi đáng kể?

Lệnh Hồ Xung nhìn những mảnh kiếm gãy dưới đất, trong lòng rất kinh hãi. Bây giờ gã mới hiểu lúc sư nương phóng kiếm đâm đã vận dụng toàn lực, không thì chẳng tài nào phóng nhanh thế được.

Nhưng mũi kiếm vừa chạm vào da gã, bà lập tức chuyển luồng nội lực hùng hậu đương đâm thẳng biến thành phá ngang mà sức chấn động làm cho thanh trường kiếm gãy thành từng khúc ngắn.

Cách vận dụng nội kình tuyệt diệu như vậy thật đã đến mức xuất quỷ nhập thần.

Gã khâm phục vô cùng nói:

- Ðao pháp của Ðiền Bá Quang dù có mau lẹ tới đâu cũng không thể tránh thoát nhát kiếm này của sư nương được.

Lâm Bình Chi thấy áo Lệnh Hồ Xung cả trước lẫn sau, hai bên đều thủng nhiều chỗ vì thanh trường

kiếm của Nhạc phu nhân đâm trúng thì nghĩ bụng:

- Trên thế gian đã có kiếm thuật cao minh như vậy, mình phải học lấy mấy thành mới mong có thể báo thù cho song thân được.

Rồi chàng lẩm bẩm:

- Phái Thanh Thành và Mộc Cao Phong đều thèm khát "Tịch tà kiếm phổ" của nhà mình, nhưng thực ra "Tịch tà kiếm phổ" đem so với kiếm pháp của sư nương thì hãy còn kém xa lắm.

Nhạc phu nhân ra chiều đắc ý nói:

- Xung nhi! Ngươi đã bảo nhát kiếm đó có thể đưa Ðiền Bá Quang đến chỗ chết thì ngươi dụng công mà học lấy, ta sẽ truyền thụ cho ngươi.

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Ða tạ sư nương!

Nhạc Linh San nói:

- Má má! Hài nhi cũng muốn học.

Nhạc phu nhân lắc đầu đáp:

- Nội công ngươi chưa tới đúng mức nên không học được chiêu kiếm này.

Nhạc Linh San cho là mẫu thân không muốn dạy mình liền bĩu môi nói:

- Nội công của đại sư ca so với hài nhi cũng chẳng hơn được bao nhiêu, sao y học được mà hài nhi lại không học được?

Nhạc phu nhân mỉm cười không nói gì.

Nhạc Linh San kéo tay áo phụ thân nói:

- Gia gia! Gia gia truyền phép hóa giải chiêu kiếm đó cho hài nhi để đại sư ca học được rồi cũng không dám khinh nhờn hài nhi.

Nhạc Bất Quần lắc đầu cười đáp:

- Chiêu kiếm của má má hài nhi đó kêu bằng "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm". Thật là một chiêu thiên hạ vô địch thì ta còn cách nào phá giải được nữa?

Nhạc phu nhân cười đáp:

- Sư huynh nói diu làm chi vậy? Ðại sư huynh phỉnh phờ tiểu muội thì chẳng hề chi, nhưng câu chuyện đồn đại ra ngoài thì các bạn võ lâm sẽ cười đến trẹo quai hàm.

Nên biết chiêu kiếm này của Nhạc phu nhân bao hàm nội công phái Hoa Sơn và tuyệt kỹ về kiếm pháp, thêm vào đó tâm tư thông tuệ của bà. Thật là chiêu kiếm lợi hại vô cùng, nhưng chưa đặt tên cho nó là gì cả.

Nhạc Bất Quần trước muốn kêu bằng "Vô địch Nhạc phu nhân kiếm". Nhưng ông biết bà là người tâm cao khí ngạo, sau khi kết hôn rồi vẫn thích võ lâm kêu mình là Ninh nữ hiệp, chứ không ưa ai gọi là Nhạc phu nhân.

Ta nên biết ba chữ Ninh nữ hiệp là trỏ vào bản lãnh cùng hành vi của bản thân bà. Còn ba chữ Nhạc phu nhân là có ý tựa vào thanh danh của chồng.

Tuy miệng bà ra điều trách móc trượng phu mà thực ra bà rất thích tám chữ "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm". Bà ngấm ngầm khen trượng phu là người đọc sách đặt cho chiêu kiếm của mình một cái tên nghe rất lọt tai.

Nhạc Linh San nói:

- Gia gia! Bao giờ gia gia mới đặt ra mấy chiêu "Vô tỷ vô địch Nhạc gia thập kiếm" truyền cho hài nhi, cùng để hài nhi đại sư ca đánh nhau chí mạng.

Nhạc Bất Quần lắc đầu cười đáp:

- Không được đâu! Gia gia không thông minh bằng má má thì sáng lập những chiêu thức mới thế nào được?

Nhạc Linh San ghé miệng vào bên tai phụ thân khẽ nói:

- Chẳng phải gia gia không sáng lập được mà vì gia gia sợ vợ mới không dám làm.

Nhạc Bất Quần cười ha hả giơ tay lên khẽ bẹo má cô nói:

- Con nhỏ này lại nói nhăng rồi!

Nhạc phu nhân nghiêm nghị lên tiếng:

- San nhi! Không được nói nhảm với gia gia nữa. Ðức Nặc! Ngươi thắp hương nến bày lên bàn thờ để Lâm sư đệ làm lễ tham bái linh vị liệt tổ bản phái.

Lao Ðức Nặc vâng lời.

Lát sau sắp đặt xong xuôi, Nhạc Bất Quần dẫn mọi người đi vào tiên tổ đường ở phía sau.

Lâm Bình Chi thấy trong nhà thờ bày trí rất nghiêm trang. Hai bên vách đều treo một thanh trường kiếm, vỏ kiếm đen sì, dây thao đã cũ. Chàng biết đây là những thanh bội kiếm của các vị tôn sư mấy đời trước, chàng lẩm bẩm:

- Ngày nay phái Hoa Sơn đã nổi tiếng lớn trong võ lâm. Chẳng hiểu bao nhiêu gian tà ác tặc đã mất mạng dưới trường kiếm của các vị tiên sư phái này?

Nhạc Bất Quần quỳ trước hương án lạy bốn lạy rồi khấn rằng:

- Ðệ tử là Nhạc Bất Quần bữa nay có thu nạp tên Lâm Bình Chi ở Phúc Châu làm đồ đệ, cầu nguyện liệt đại tổ tôn phù hộ cho Lâm Bình Chi dụng công học nghệ, giữ lòng trong sạch, tuân theo môn quy và không làm mất thanh danh của phái Hoa Sơn.

Lâm Bình Chi nghe sư phụ nói vậy vội kính cẩn quỳ xuống.

Nhạc Bất Quần đứng dậy nghiêm trang nói:

- Lâm Bình Chi! Bữa nay ngươi vào làm môn hạ phái ta, phải nghiêm giữ môn quy. Nếu ngươi vi phạm ta sẽ theo tình trạng mà xử trị. Nhẹ ra là phải phạt đòn, mà phạm tội đại ác sẽ bị chém đầu quyết không dung thứ. Bản phái đã góp mặt võ lâm mấy trăm năm nay, có khi cùng các phái khác tranh đua võ công hơn kém, nhưng thắng bại cường nhược đều là sự thường. Ðiều cần nhất là hết thảy đệ tử bản phái ai cũng phải giữ lấy thanh danh cho sư môn. Ngươi nhớ kỹ điều đó.

Lâm Bình Chi nói:

- Dạ! Ðệ tử xin kính cẩn vâng lời giáo huấn của sư phụ.

Nhạc Bất Quần bảo Lệnh Hồ Xung:

- Lệnh Hồ Xung! Ngươi đọc môn quy bản môn cho Lâm Bình Chi nghe đi!

Lệnh Hồ Xung vâng lệnh sư phụ liền nói:

- Lâm sư đệ hãy nghe đây! Nhất giới của bản phái là lừa thầy diệt tổ, bất kính tôn trưởng. Nhị giới là ỷ mạnh hiếp yếu, gia hại kẻ vô tội. Tam giới là gian dâm hiếu sắc, trêu cợt phụ nữ. Tứ giới là trong đồng môn ghen ghét tàn sát lẫn nhau. Ngũ giới là thấy lợi quên nghĩa, trộm cắp tài vật. Lục giới là ngông cuồng tự đại, khinh khi đồng loại. Thất giới là giao thông với địch, cấu kết với bọn yêu tà. Hoa Sơn thất giới là thế đó. Ðã là đệ tử bản môn, nhất luật phải tuân hành.

Lâm Bình Chi đáp:

- Dạ! Tiểu đệ xin kính cẩn ghi nhớ Hoa Sơn thất giới mà đại sư ca đã chỉ thị. Tiểu đệ gắng sức tuân theo không dám phản bội.

Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:

- Ðúng thế! Bản phái chỉ có bấy nhiêu điều răn dạy, không như các phái khác đưa ra nhiều giới luật thanh quy. Các ngươi phải tuân theo thất giới này hàng ngày tâm niệm lấy nhân nghĩa làm gốc để thành người chính nhân quân tử. Ðược như vậy là sư phụ cùng sư nương đã lấy làm vui mừng lắm rồi.

Lâm Bình Chi đáp:

- Ðệ tử xin tuân mệnh!

Ðoạn chàng khấu đầu trước sư phụ và sư nương. Chàng lại chắp tay hành lễ cùng các vị sư huynh, sư tỷ.

Nhạc Bất Quần nói:

- Bình nhi! Bây giờ chúng ta hãy an táng song thân ngươi để hết đạo làm người con rồi sẽ bắt đầu truyền thụ những công phu cơ bản của bản môn.

Lâm Bình Chi hai mắt đẫm lệ lạy phục xuống đất nói:

- Ða tạ sư phụ cùng sư nương.

Nhạc Bất Quần đỡ chàng dậy, cất giọng ôn hòa nói:

- Mọi người trong bản phái coi nhau thân thiết như người một nhà. Bất luận ai gặp việc gì, hết thảy đồng môn đều cùng vui cùng lo. Từ đây ngươi bất tất phải giữ lễ cho lắm.

Lão quay lại ngó Lệnh Hồ Xung từ đầu xuống đến gót chân hồi lâu rồi hỏi:

- Xung nhi! Lần này hạ sơn đã phạm mấy điều trong Hoa Sơn thất giới?

Lệnh Hồ Xung trong lòng kinh hãi. Gã biết sư phụ bình thời đối với các đệ tử rất thân hòa từ ái.

Nhưng kẻ nào vi phạm môn quy tất bị nghiêm phạt, quyết chẳng dung tha.

Gã liền quỳ xuống trước hương án đáp:

- Ðệ tử biết tội rồi. Ðệ tử không nghe lời sư phụ, sư nương răn dạy, phạm vào giới điều thứ sáu là ngông cuồng tự đại để đắc tội với đồng đạo. Trên lầu Túy Tiên, đệ tử đã hạ sát La Nhân Kiệt phái Thanh Thành.

Nhạc Bất Quần hắng giọng một tiếng, lộ vẻ rất nghiêm khắc.

Nhạc Linh San nói xen vào:

- Gia gia ơi! Ðây là tại La Nhân Kiệt chạy tới khinh nhờn đại sư ca. Lúc đó đại sư ca cùng Ðiền Bá Quang chiến đấu ác liệt rồi bị trọng thương. La Nhân Kiệt lại nhân lúc người ta trong cơn nguy hiểm toan bề gia hại, chẳng lẽ đại sư ca khoanh tay chờ chết?

Nhạc Bất Quần nói:

- Ngươi không được can thiệp vào đây. Vụ này do Lệnh Hồ Xung đá hai tên đệ tử Thanh Thành xuống lầu ma gây ra. Nếu không có hiềm khích từ trước thì khi nào La Nhân Kiệt lại nhân lúc Xung nhi lâm nguy mà hạ thủ?

Nhạc Linh San không nhịn được liền phân trần:

- Ðại sư ca đá hai tên đệ tử phái Thanh Thành y đã bị gia gia trách phạt rồi. Vụ đó kể như thanh toán xong xuôi, không nên nhắc lại. Ðại sư ca hiện bị trọng thương, không thể chịu đòn được nữa.

Nhạc Bất Quần trợn mắt lên nhìn con gái lớn tiếng:

- Bây giờ là lúc cứu xét về giới luật của bản môn. Ngươi cũng là một đệ tử phái Hoa Sơn vậy không được chõ miệng vào.

Nhạc Linh San rất khi thấy phụ thân tỏ vẻ nghiêm khắc với mình như lúc này, cô cảm thấy trong lòng oan ức, tủi thân. Cặp mắt đỏ hoe, cô muốn bật lên tiếng khóc.

Giả tỷ vào lúc bình thường, Nhạc Bất Quần mà không hỏi đến thì Nhạc phu nhân cũng dùng lời nói dịu dàng để vỗ về cô. Nhưng hiện giờ Nhạc Bất Quần dùng địa vị chưởng môn cứu xét giới luật môn hộ, bà cũng không nói gì.

Nhạc Bất Quần quay lại bảo Lệnh Hồ Xung:

- La Nhân Kiệt nhân lúc ngươi gặp nguy cấp mà động thủ để làm nhục thì ngươi thà chết chứ không chịu khuất phục là một hành vi của nam tử hán, đại trượng phu, chẳng kể làm chi. Nhưng sao ngươi lại buông lời vô lễ cả với phái Hằng Sơn. Ngươi nói những gì hễ gặp ni cô là xúi quẩy đánh bạc thua? Ngươi còn nói cả ta gặp ni cô cũng ngán là nghĩa làm sao?

Nhạc Linh San không nhịn được đang nước mắt đầm đìa bỗng bật lên tiếng cười hích hích, cất tiếng gọi:

- Gia gia!

Nhạc Bất Quần nhìn cô lắc đầu nhưng không lộ vẻ nghiêm khắc như trước nữa.

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Khi đó đệ tử chỉ cầu sao cho vị sư muội phái Hằng Sơn kia bỏ đi về đệ tử lượng không đủ sức địch lại Ðiền Bá Quang. Ðệ tử không có cách nào cứu được y, lại rất lo lắng cho tình đồng đạo.

Thấy y không chịu rút lui, đệ tử đành phải đặt điều nói nhăng như vậy. Ðệ tử biết rằng những câu nói đó mà lọt vào tai các vị sư bá, sư thúc phái Hằng Sơn thì thật là vô lễ.

Nhạc Bất Quần nói:

- Ngươi muốn cho sư điệt Nghi Lâm bỏ đi là phải nhưng sao không lựa lời lại thốt ra những điều ngạo mạn khinh bạc? Vụ này mọi người trong Ngũ nhạc kiếm phái đều biết hết, nhất định họ ngấm ngầm bảo nhau ngươi không phải là hạng chính nhân quân tử và trách ta không biết răn dạy ngươi.

Lệnh Hồ Xung khom lưng đáp:

- Dạ! Ðệ tử biết tội rồi!

Nhạc Bất Quần lại nói:

- Lúc ngươi ở trong viện Quần Ngọc dưỡng thương cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng ngươi đem Nghi Lâm sư điệt cùng con tiểu ma nữ Ma giáo dấu vào trong chăn, lại nói với Dư quán chủ phái Thanh Thành đó là yêu hoa nữ tử phái Hành Sơn thì vụ này sẽ phát sinh nguy hiểm rất lớn ngươi có biết không? Giả tỷ câu chuyện bị tiết lộ thì phái Hoa Sơn ta mất hết thanh danh còn là việc nhỏ mà liên lụy đến tiếng thơm của phái Hằng Sơn mấy trăm năm nay là việc lớn hơn. Bây giờ chúng ta biết đối xử với họ thế nào đây?

Lệnh Hồ Xung ớn lạnh xương sống. Cất giọng run run đáp:

- Sau đệ tử nghĩ lại việc này đã sợ toát mồ hôi. Té ra sư phụ cũng biết rồi.

Nhạc Bất Quần đáp:

- Lúc Khúc Dương ma giáo đem ngươi đến dưỡng thương ở viện Quần Ngọc sau ta mới biết.

Nhưng lúc ngươi để hai con nhỏ chui vào trong chăn thì ta đứng bên ngoài cửa sổ.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Còn may ở chỗ sư phụ biết cho đệ tử không có hành vi của kẻ lãng mạn.

Nhạc Bất Quần nghiêm nghị nói:

- Nếu ngươi vào kỹ viện để giỡn gái thật thì đã cắt cái đầu trên cổ ngươi rồi, khi nào còn để ngươi sống đến ngày nay.

Lệnh Hồ Xung chỉ dạ một tiếng chứ không dám nói nhiều.

Vẻ mặt Nhạc Bất Quần mỗi lúc một nghiêm khắc. Lát sau lão hỏi:

- Ngươi đã biết rõ thiếu nữ kia là người trong Ma giáo sao không chém chết thị đi? Tuy bề ngoài tổ phụ thị có ơn cứu mạng ngươi, nhưng đó chỉ là chuyện mua ơn chuốc nghĩa của bọn Ma giáo và để gây mâu thuẫn giữa Ngũ nhạc kiếm phái ta. Ngươi không phải là thằng ngốc sao còn chưa hiểu?

Chuyện họ cứu mạng cho ngươi thực ra bên trong ẩn giấu một vụ âm mưu rất lớn. Ðến Lưu Chính Phong, một người tinh minh mẫn cán như vậy mà còn mắc bẫy để đến nỗi thân danh hủy diệt mà, nhà tan, người chết. Những thủ đoạn nham hiểm thâm độc của Ma giáo chính mắt ngươi đã nhìn thấy. Thế mà chúng ta đi từ Hồ Nam về tới Hoa Sơn, dọc đường ta không nghe thấy ngươi chê trách bọn Ma giáo một câu nào. Xung nhi! Ta nhận thấy sau khi họ cứu mạng cho ngươi, ngươi trở nên hồ đồ không phân biệt chính tà, không hiểu ngay gian là gì nữa. Vụ này có liên quan rất lớn đến chỗ yên thân lập mệnh cho ngươi về sau, ngươi chẳng thể hồ đồ được.

Lệnh Hồ Xung hồi tưởng lại bữa trước, lúc đêm khuya ở chốn hoang sơn, Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong hòa đàn hợp sáo, gã cho lời đồn Khúc Dương tâm địa thâm hiểm cố ý hãm hại Lưu Chính Phong là vô lý.

Nhạc Bất Quần thấy gã ra chiều do dự, hiển nhiên chưa tin chắc lời nói của mình, liền tiếp:

- Xung nhi! Vụ này quan hệ rất lớn đến sự hưng suy vinh nhục của phái Hoa Sơn mà cũng quan hệ cả đến sự yên nguy thành bại trong đời người nữa. Ta chỉ hỏi ngươi một câu: Ngươi thấy trong Ma giáo có ghét như kẻ thù và quyết tru diệt chẳng dung tha không?

Lệnh Hồ Xung không biết trả lời thế nào. Gã trân trân nhìn sư phụ đứng ngẩn người ra.
Lệnh Hồ Xung vẫn hoài nghi trong dạ tự hỏi:

- Sau này nếu ta gặp người trong Ma giáo, ta có nên hỏi cho biết rõ phải quấy, hay là hạ thủ giết ngay?

Gã không thể tự quyết được, nên sư phụ hỏi vấn đề này gã chẳng biết trả lời thế nào cho phải.

Nhạc Bất Quần chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung hồi lâu, thấy gã thủy chung không phúcđáp, lão không nhịn được nữa liền thở dài nói:

- Bây giờ ngươi có trả lời một cách gượng gạo cũng bằng vô dụng. Chuyến này ngươi xuống núi đã làm thương tổn đến thanh danh phái Hoa Sơn rất nhiều. Ta phạt ngươi quay mặt vào tường một năm để suy nghĩ cho chín về việc này.

Lệnh Hồ Xung khom lưng thi lễ đáp:

- Dạ! Ðệ tử xin kính cẩn thọ lãnh trách phạt.

Nhạc Linh San hỏi xen vào:

- Hình phạt quay mặt vào tường một năm thì mỗi ngày phải ngồi chịu phạt mấy giờ?

Nhạc Bất Quần đáp:

- Sao lại hỏi đến chuyện mấy giờ? Hàng ngày từ sáng đến tối, trừ lúc ăn uống không kể, phải quay mặt vào tường để sám hối.

Nhạc Linh San vội hỏi:

- Như vậy không được. Bắt y phải làm thế, há chẳng khiến cho y buồn đến chết ư? Chẳng lẽ lại cấm cả y đi đại, tiểu tiện nữa hay sao?

Nhạc phu nhân quát lên:

- Con gái mà sao ăn nói tục tĩu thế?

Nhạc Bất Quần lại nói:

- Phạt quay mặt vào tường một năm đã lấy chi làm nặng? Trước kia sư tổ ngươi phạm tội đã chịu quay mặt vào tường trên ngọn Ngọc Nữ phong những ba năm sáu tháng, không rời khỏi nửa bước.

Nhạc Linh San thè lưỡi ra nói:

- Thế mà phạt một năm hãy còn là nhẹ ư? Thực ra đại sư ca bảo: "Hễ gặp ni cô là đánh bạc thua" chỉ vì y có lòng tốt, muốn cứu người mà thôi, chứ có phải y cố ý mắng nhiếc ai đâu?...

Nhạc Bất Quần ngắt lời:

- Cũng vì gã có lòng tốt mà nói vậy nên mới phạt nhẹ quay mặt vào tường một năm, chứ nếu gã có hành vi đen tối, thì ta đã tát gã rơi răng và xẻo lưỡi gã đi rồi.

Nhạc phu nhân lại lên tiếng:

- San nhi! Ngươi không được đối điều với gia gia nữa. Ðại sư ca ngươi lên ngọn Ngọc Nữ phong ăn năn tội lỗi, ngươi không được theo đi mà lém lảu. Nếu không thì cái công của gia gia thành toàn cho gã sẽ bị người làm hỏng hết.

Nhạc Linh San hậm hực hỏi lại:

- Bắt đại sư ca cầm tù trên Ngọc Nữ phong mà còn bảo là thành toàn ư? Má má không cho hài nhi lên trò chuyện với y thì y lấy ai bầu bạn để giải cơn phiền muộn? Trong suốt một năm này ai sẽ luyện kiếm cho hài nhi?

Nhạc phu nhân nói:

- Nếu ngươi lên đánh bạn với gã thì gã còn quay mặt vào tường ăn năn tội lỗi thế nào được? Ở đây thiếu gì sư huynh, sư muội ai luyện kiếm với ngươi mà chả được?

Nhạc Linh San nghẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Ðại sư ca ở trên đó ăn gì để sống? Cả năm trời không được xuống núi thì để y chết đói hay sao?

Nhạc phu nhân đáp:

- Ngươi bất tất phải quan tâm? Có người đưa cơm nước lên cho gã.

Chiều hôm ấy Lệnh Hồ Xung bái biệt sư phụ cùng sư nương. Gã giắt trường kiếm đi lên đỉnh ngọn Ngọc Nữ phong cao ngất.

Trên đỉnh núi có một tòa sơn động mà phái Hoa Sơn dùng làm nơi giam cầm các đệ tử phạm tội. Ngọn núi này trọc lốc không một gốc cây ngọn cỏ, không chim muông mới dùng làm chỗ phạt đệ tử. Ngoài sự quay mặt vào tường để ăn năn tội lỗi, trong lòng không còn ngoại cảnh nào khác cho bận rộn.

Lệnh Hồ Xung vào sơn động rồi, nhìn thấy dưới đất có một tảng đá lớn nhẵn thín thì nghĩ bụng:

- Mấy trăm năm nay, phái Hoa Sơn ta không hiểu đã có bao nhiêu người vào ngồi trên tảng đá này mà nó nhẵn đến thế? Lệnh Hồ Xung là tên đệ tử quỷ quái nhất hiện nay mà không vào ngồi thì còn ai đến ngồi nữa?

Gã giơ tay lên vừa vỗ tảng đá vừa nói:

- Tảng đá ơi là tảng đá! Ngươi phải chịu hiu quạnh lâu năm, nay lại có Lệnh Hồ Xung đến làm bạn với ngươi đây.

Nguyên Nhạc Bất Quần là người hiền hòa ít khi phạt nặng đệ tử. Thường thường lão chỉ trách mắng những tên phạm lỗi. Tội nặng thì hoặc tát bằng tay hoặc đánh bằng trượng , nay Lệnh Hồ Xung bị phạt quay mặt vào tường một năm là một vụ chưa có bao giờ.

Lệnh Hồ Xung ngồi trên tảng đá lớn, cặp mắt gã chỉ cách vách chừng hơn một thước. Gã giương mắt lên nhìn, tưởng chừng như cả tòa núi lớn sắp đổ ụp xuống lấp người gã đi. Gã liền nhắm mắt lại nghĩ thầm:

- Sau này ta gặp người trong Ma giáo có nên hỏi rõ phải trái dã hay cứ phóng kiếm hạ sát liền? Có thật trong Ma giáo chẳng một ai tử tế? Phải rồi! Nếu đã là hảo nhân sao còn gia nhập Ma giáo? Nếu họ

lầm đường, thì cũng lập tức rút lui mới phải. Họ không chịu rút lui tức là cam tâm về phe với tà ma để gây tai họa cho người thế gian rồi.

Chỉ trong khoảnh khắc trong đầu óc Lệnh Hồ Xung hiển hiện ra rất nhiều hiện trạng mà bình thời gã đã từng được nghe sư phụ, sư nương cùng những bậc tiền bối giang hồ thuật lại về những hành vi hung ác hại người của Ma giáo.

Nào Vu lão thiền sư ở Giang Tây một nhà 20 người bị bọn Ma giáo bắt rồi để sống đem đóng đinh vào những cây cột lớn. Cả đứa nhỏ lên 3 cũng không thoát khỏi thảm cảnh này. Hai người con của Vu lão quyền sư rên rỉ suốt 2 ngày 3 đêm mới chết được.

Nào chưởng môn phái Long Phụng Ðao ở phủ Tế Ðường là Triệu Ðăng Khai cưới con dâu giữa lúc tân khách đông đầy nhà, bọn người Ma giáo sấn vào cắt đầu hai vợ chồng tân nhân đặt giữa tiệc bảo là lễ mừng.

Nào Hắc lão anh hùng ở Hán Dương mừng đại ca thọ 70 tuổi, các hảo hán khắp nơi đều đến chúc thọ. Không ngờ bọn Ma giáo đã chôn rất nhiều thuốc nổ dưới nhà đại sảnh. Chúng châm lửa vào ngòi từ đằng xa dẫn tới. Chất nổ đột nhiên nổ bùng. Anh hùng hảo hán bị chết và bị thương không biết bao nhiêu mà kể. Cả Kỹ sư thúc phái Hoa Sơn cũng bị cụt tay về vụ này. Chính miệng Kỹ sư thúc đã thuật lại cho gã nghe thì dĩ nhiên không phải là giả trá.

Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây, gã nhớ đến hai năm trước Tôn sư thúc phái Tung Sơn trên đường đi Trung Châu bị chặt đứt hai tay hai chân và bị móc cả hai mắt. Miệng lão vẫn còn la: "Ma giáo hại ta nhất định phải báo thù! Khi ấy phái Tung Sơn có người đến tiếp ứng nhưng Tôn sư thúc bị thương nặng đến thế thì còn sống làm sao được?

Lệnh Hồ Xung nghĩ đến thảm trạng mặt đầy máu tươi hai lỗ mắt sâu hoắm lớn bằng hai cái chung uống rượu máu chảy không ngớt mà phát ớn. Gã nghĩ bụng:

- Người Ma giáo đã độc ác đến cùng cực như vậy thì ông cháu Khúc Dương có ra tay cứu mình nhất định không phải vì lòng tốt. Sư phụ hỏi mình ngày sau gặp người Ma giáo có hạ sát ngay không hay còn do dự? Như vậy còn điều chi, mà phải do dự? Như vậy còn điều chi mà phải do dự? Ðương nhiên mình phải rút kiếm giết liền.

Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây gã cảm thấy trong lòng khoan khoái nhẹ nhõm miệng gã huýt lên một tiếng còi rồi nhắm mắt nhảy lộn ngược ra ngoài. Lúc người đang lơ lửng trên không gã nhẹ nhàng xoay mình cho hạ xuống đất.

Gã mở bừng mắt thì thấy chân mình đặt xuống mép sười núi chỉ còn cách bờ vực không đầy hai thước. Giả tỷ vừa rồi gã nhảy mạnh hơn chút nữa cho người ra xa hơn hai thước là ngã xuống vực sâu vạn trượng nát như tương rồi.

Nguyên lúc Lệnh Hồ Xung nhắm mắt xong đã tính đúng. Ta nên biết Lệnh Hồ Xung tính hãy còn trẻ, rất ưa tinh nghịch. Gã đã quyết định chủ ý hễ gặp người Ma giáo là ra tay hạ sát ngay. Trong lòng không còn điều chi phiền muộn, liền thử một trò chơi mạo hiểm.

Lệnh Hồ Xung lại nghĩ:

- Như thế này thì mình cũng chưa lấy gì làm lớn mật. ít ra là mình phải tiến về phía trước một thước rưỡi mới là vừa khéo.

Bất thình lình gã nghe sau lưng có tiếng người vỗ tay vừa cười vừa nói:

- Ðại sư ca! Khá lắm rồi!

Chính là thanh âm Nhạc Linh San.

Lệnh Hồ Xung cả mừng ngoảnh đầu lại coi thì thấy Nhạc Linh San tay xách thùng cơm. Cô cười hề hề nói:

- Ðại sư ca! Tiểu muội đem cơm đến cho đại sư ca đây.

Cô đặt thùng xuống, tiến vào thạch động. Xoay mình ngồi trên tảng đá lớn nói:

- Vừa rồi đại sư ca nhắm mắt xoay mình coi tuyệt quá. Tiểu muội cũng thử làm coi.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

- Trò chơi này nguy hiểm muôn phần. Chính mình cũng còn lo mất mạng, huống chi bản lãnh Nhạc Linh San lại kém xa mình, nếu tính trật lực lượng một chút là lập tức rớt xuống vực thẳm.

Gã toan ngăn cản nhưng thấy cô bé cao hứng nên không nói gì nữa, đứng yên bên sườn núi.

Nhạc Linh San bản tính hiếu thắng. Cô quyết tâm so bì với đại sư ca, trong lòng ngầm tính luồng lực đạo cùng bộ vị rồi chỉ hai chân xuống vọt người lên.

Lúc đang lơ lửng trên không cô vừa xoay mình nhẹ nhàng vừa vọt về phía trước. Cô muốn mình nhảy ra gần bờ vực hơn Lệnh Hồ Xung nên vận nội lực mạnh hơn một chút.

Lúc người cô đang hạ xuống đột nhiên cô sợ hãi quá chừng vì trước mặt cô là vực thẳm nhìn không thấy đáy. Cô bở vía la ầm lên.

Lệnh Hồ Xung vươn tay ra nắm lấy chân trái Nhạc Linh San. Lúc cô hạ mình xuống đất thấy hai chân cách bờ vực thẳm chỉ chừng một thước, đúng là xa hơn Lệnh Hồ Xung.

Nhạc Linh San vừa định thần đã cười nói:

- Ðại sư ca! Tiểu muội hạ mình xuống còn xa hơn đại sư ca.

Lệnh Hồ Xung thấy nét mặt cô chưa hết sợ hãi còn tai xanh không chút huyết sắc, liền khẽ vỗ lưng cô cười nói:

- Chúng ta đừng chơi trò này nữa. Nếu sư phụ sư nương mà biết ra tất người sẽ nặng lời trách mắng, có khi sư muội còn bị phạt như tiểu huynh, quay mặt vào tường một năm thì hỏng bét.

Nhạc Linh San định thần lùi lại hai bước. Cô cười nói:

- Nếu bị phạt như vậy thì cả hai chúng ta cùng ở đây quay mặt vào tường há chẳng thú lắm ư?

Chúng ta sẽ nhảy thi xem ai xa hơn.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

- Sư muội muốn ngày nào chúng ta cũng ở đây quay mặt vào tường hay sao?

Lúc Lệnh Hồ Xung nói câu này, gã đưa mắt nhìn vào căn thạch động bé nhỏ, trong lòng không khỏi bâng khuâng tự nghĩ:

- Mình được cùng tiểu sư muội ở trên đỉnh núi chót vót ngày đêm gần gũi nhau suốt một năm thì chẳng kém chi bậc thần tiên. Nhưng hỡi ôi làm gì có chuyện đó được?

Rồi gã nói:

- Tiểu huynh chỉ ngại sư phụ sẽ bắt tiểu muội quay mặt vào vách ở trong "Thoái tứ hiên", không cho rời khỏi nửa bước. Như vậy thì chúng ta chẳng thể gặp mặt nhau được nữa.

Nhạc Linh San nói:

- Nếu thế thì thật bất công. Tại sao đại sư ca lại được ở đây chơi đùa mà lại đem giam tiểu muội vào "Thoái tứ hiên"?

Nhưng cô nghĩ tới phụ thân cùng mẫu thân quyết chẳng để cho mình ngày đêm ở đây bầu bạn với đại sư ca, liền nói lảng sang chuyện khác.

- Ðại sư ca! Má má phái Lục hầu nhi hàng ngày đưa cơm đến cho đại sư ca. Tiểu muội liền bảo y:

"Lục sư ca ơi! Mỗi ngày sư ca phải trèo lên, trèo xuống ngọn núi cao ngất thì dù sư ca có là hầu nhi cũng

vất vả lắm. Tiểu muội muốn làm thay cho, sư ca có gì đội ơn tiểu muội".

Lục hầu nhi liền đáp: "Sư nương phái tiểu huynh làm việc này, khi nào tiểu huynh dám trốn trách nhiệm. Vả lại đại sư ca rất yêu tiểu huynh, dù có phải đưa cơm cả năm thì mỗi ngày lại được gặp một lần, tiểu huynh rất lấy làm hoan hỉ thì còn ngại vất vả gì nữa?".

Ðại sư ca! Lục hầu nhi nói vậy có tệ không?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

- Y nói thực đó!

Nhạc Linh San lại nói:

- Lục hầu nhi còn bảo: "Bình thời tiểu huynh vẫn muốn nhờ đại sư ca dạy cho mấy đường võ công.

Nếu sư muội cũng đến tất tiểu huynh bị đuổi đi không được nói chuyện nhiều với đại sư ca".

Ðại sư ca khi nào lại thế được? Lục hầu nhi thật lắm chuyện lằng nhằng.

Y còn bảo: "Trong vòng một năm bắt đầu từ ngày hôm nay chỉ có mình tiểu huynh là được lên ngọn núi sám hối để gặp đại sư ca. Còn sư muội thì không được gặp y nữa".

Tiểu muội tức quá phát cáu mà y vẫn bỏ mặc không nói gì. Về sau...

Lệnh Hồ Xung mỉm cười ngắt lời:

- Có phải sư muội rút kiếm ra hăm dọa y không?

Nhạc Linh San lắc đầu đáp:

- Không phải. Sau tiểu muội tức quá khóc òa lên. Lục hầu nhi mới lại năn nỉ nhường việc đưa cơm cho tiểu muội.

Lệnh Hồ Xung đưa mắt ngó Nhạc Linh San thì thấy cặp mắt cô hơi sưng lên, quả nhiên cô khóc thật. Gã không khỏi cảm động nghĩ thầm:

- Nàng đối đãi với mình như vậy thì dù mình có phải vì nàng mà chết đến trăm ngàn lần cũng thỏa dạ.

Nhạc Linh San mở thùng lấy hai đĩa rau và hai cái bát, hai đôi đũa đặt lên phiến đá lớn.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

- Sao lại những hai bát và hai đôi đũa?

Nhạc Linh San cười đáp:

- Tiểu muội cũng ăn một chút để tiếp đại sư ca. Ðại sư ca hãy coi xem cái gì đây?

Cô lấy một hồ rượu nhỏ ở dưới đáy thùng ra.

Lệnh Hồ Xung quý rượu như tính mạng. Gã vừa thấy rượu đã đứng lên nhìn Nhạc Linh San xá dài nói:

- Ða tạ tiểu sư muội. Tiểu huynh đang buồn cười chỉ sợ suốt năm trời không được hớp rượu nào.

Nhạc Linh San mở nút hồ rượu cầm đưa vào tay Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Ðại sư ca đành uống ít vậy. Mỗi ngày tiểu muội chỉ đánh cắp được một hồ này thôi, lấy nhiều sợ má má biết.

Lệnh Hồ Xung từ từ uống cạn hồ rượu rồi mới ăn cơm.

Theo lề luật phái Hoa Sơn thì tên đệ tử sám hối quay mặt vào tường là phải ăn chay cữ rượu, thịt.

Vì thế mà nhà bếp chỉ nấu cho Lệnh Hồ Xung một đĩa rau xanh, một đĩa đậu hủ. Nhưng Nhạc Linh San

nghĩ đến mình cùng đại sư ca đã qua cơn hoạn nạn, nên ăn uống rất ngon lành.

Hai người ăn cơm xong, Nhạc Linh San còn ngồi lại nói chuyện với Lệnh Hồ Xung đến nửa giờ.

Cô thấy trời đã gần tối mới thu thập bát đũa xuống núi.

Từ đó hàng ngày vào lúc hoàng hôn, Nhạc Linh San lại đưa cơm lên ngọn núi.

Lệnh Hồ Xung tuy một mình ở trên ngọn núi cao ngất nhưng không đến nỗi tịch mịch. Sáng dậy gã ngồi luyện công, rồi luyện kiếm pháp của sư phụ truyền thụ cho. Ngoài ra gã lặng lẽ suy nghĩ về phép khoái đao của Ðiền Bá Quang và chiêu kiếm "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" của sư nương.

"Ninh thị nhất kiếm tuy chỉ có một chiêu, nhưng nó bao hàm cả nội công lẫn kiếm pháp kỳ tuyệt của phái Hoa Sơn.

Lệnh Hồ Xung tự biết nội công cùng kiếm thuật của mình chưa đến được trình độ cao siêu mà cứ miễn cưỡng luyện tập thì chỉ có hại nhiều hơn có lợi, nên hàng ngày gã gia tâm luyện nội công. Như vậy gã tuy bị phạt quay mặt vào tường để sám hối mà thực ra gã chẳng quay mặt vào tường cũng không sám hối chi hết. Ngoại trừ lúc hoàng hôn gã không bận tâm việc gì cả, chỉ chuyên chú luyện công.

Tình trạng này lặng lẽ tiếp diễn được hơn hai tháng. Trên đỉnh núi Hoa Sơn mỗi ngày một rét hơn.

Một hôm lúc sáng dậy gió may vi vút thổi cho đến giờ ngọ thì trời đổ mưa tuyết xuống.
Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu trông trời chiều xám ngắt và nặng tuyết thì biết rằng trận mưa tuyết này kéo dài, bụng bảo dạ:

- Ðường lên núi hiểm trở, nếu từ giờ đến chiều không ngớt mưa, đường đất trơn như mỡ đổ thì tiểu sư muội không nên đưa cơm cho ta nữa.

Nhưng gã ở vào tình trạng lên đỉnh núi sám hối, chẳng có cách nào đưa tin xuống được, trong lòng bứt rứt vô cùng. Bây giờ gã lại mong sư phụ sư nương mình đã biết rõ chuyện này, ra lời cấm đoán Linh San.

Gã lẩm bẩm:

- Tiểu sư muội hàng ngày thay Lục sư đệ đem cơm cho ta, lẽ nào sư phụ cùng sư nương lại không biết? Có điều hai vị muốn làm ngơ mà thôi. Bữa nay nếu nàng lên núi, khinh công tầm thường như vậy mà sẩy chân lỡ bước thì có thể nguy đến tính mạng. Chắc sư nương chẳng khi nào để cho nàng đi.

Từ lúc hoàng hôn, chốc chốc gã lại ngó xuống. Trời đã gần tối, quả nhiên gã vẫn không thấy Nhạc Linh San trèo lên, mới thở phào một cái nhẹ nhõm như trút được mối lo âu rồi tự nhủ:

- Ðến sáng mai nhất định Lục sư đệ sẽ đưa cơm lên cho mình chỉ cầu sư muội đừng có mạo hiểm.

Gã toan vào thạch động nằm ngủ thì đột nhiên trên con đường lên núi có tiếng bước chân lép bép rồi tiếng Nhạc Linh San la gọi:

- Ðại sư ca! Ðại sư ca!

Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa hoan hỉ, gã hối hả chạy ra sườn núi. Trời vẫn xuống tuyết tới tấp như từng đám lông ngỗng phất phơ. Nhạc Linh San đang dò từng bước một, vừa đi vừa xoại trên đường trơn tuột lên đỉnh núi.

Lệnh Hồ Xung vì có sứ mạng ngăn trở không dám rời khỏi đỉnh núi bước xuống nửa bước. Gã đành vươn tay đón lấy Nhạc Linh San.

Khi tay trái Nhạc Linh San chạm được tới tay phải Lệnh Hồ Xung, gã liền nắm lấy nhấc bổng nàng lên đỉnh núi.

Dưới ánh lờ mờ, gã thấy nàng toàn thân đầy tuyết bao phủ, cả đầu tóc cũng trắng xóa. Trên trán nàng và mé tả sưng lên bằng quả trứng gà, máu tươi vẫn còn rươm rướm chảy ra.

Gã kinh hãi hỏi:

- Tiểu sư muội... tiểu sư muội...

Nhạc Linh San miệng méo xệch đi như người sắp khóc. Nàng nói:

- Tiểu muội bị trượt chân té nhào, đánh rớt thùng cơm của đại sư ca xuống núi rồi. Bữa nay... đại sư ca phải nhịn đói.

Lệnh Hồ Xung vừa xúc động vừa thương cảm. Gã giơ tay áo lên khẽ chấm vào vết thương nàng mấy cái rồi nói:

- Ðường lên núi trơn như vậy, tưởng sư muội chẳng nên trèo lên.

Nhạc Linh San nói:

- Tiểu muội lo đại sư ca không có cơm ăn... hơn nữa tiểu sư muội muốn thấy mặt đại sư ca.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Giả tỷ sư muội trượt chân té nhào xuống vực thẳm thì tiểu huynh còn mặt mũi nào trông thấy sư phụ cùng sư nương nữa?

Nhạc Linh San cười nói:

- Tiểu muội coi mặt biết là đại sư ca hoang mang lắm. Nhưng tiểu muội vẫn bình yên đây chứ có sao đâu? Chỉ đáng tiếc là chẳng được việc gì. Lúc lên gần tới bờ vực lại đánh rớt cả thùng cơm và hồ rượu.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Tiểu huynh chỉ cầu trời khấn phật cho sư muội bình yên. Dù tiểu huynh có phải nhịn ăn nhịu uống đến 10 ngày cũng chẳng hề gì.

Nhạc Linh San nói:

- Tiểu muội đi chừng nửa giờ thì đường đất trơn quá phải đề khí nhảy vọt lên mấy lần rồi chuyền qua 5, 6 cành tùng. Lúc ấy tiểu muội thật cũng sợ rớt xuống khe núi.

Lệnh Hồ Xung năn nỉ:

- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội nghe lời tiểu huynh: từ này trở đi tiểu sư muội chớ có mạo hiểm như thế nữa. Nếu tiểu sư muội té nhào thì tiểu huynh cũng phải nhảy xuống theo.

Cặp mắt Nhạc Linh San lộ ra những tia sáng vui mừng vô hạn. Nàng nói:

- Ðại sư ca! Ðại sư ca bất tất phải quá quan tâm như vậy? Tiểu muội đưa cơm mà lỡ chân té xuống là tự mình không cẩn thận, đại sư ca hà tất phải băn khoăn trong dạ?

Lệnh Hồ Xung từ từ lắc đầu nói:

- Không phải là chuyện băn khoăn. Nguyên việc đưa cơm là của Lục sư đệ. Giả tỷ gã có sơ ý té xuống vực sâu mất mạng thì tiểu huynh không đến nỗi phải nhảy xuống để chết theo gã.

Gã thủng thẳng nói tiếp:

- Tiểu huynh chỉ cần hết sức phụng dưỡng song thân y và chiếu cố cho người nhà y, chứ không phải nhân chuyện này chết theo bạn.

Nhạc Linh San khẽ hỏi:

- Thế ra tiểu muội mà chết thì đại sư ca cũng không muốn sống nữa hay sao?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Ðúng thế! Tiểu sư muội! Ðó không phải là vì sư muội đưa cơm cho tiểu huynh. Giả tỷ sư muội có đưa cơm cho người khác mà gặp nạn, tiểu huynh cũng không thể sống được.

Nhạc Linh San nắm chặt tay Lệnh Hồ Xung, tình thắm thiết kể sao cho xiết!

Nàng khẽ gọi:

- Ðại sư ca!

Lệnh Hồ Xung toan dang hai tay ra ôm nàng vào lòng nhưng lại không dám. Hai người bốn mắt nhìn nhau không nhúc nhích.

Trời vẫn tuyết dữ, tưởng chừng như muốn biến hai người thành đống tuyết.

Hồi lâu, lâu lắm, Lệnh Hồ Xung mới nói:

- Tối nay tiểu sư muội không thể xuống núi một mình được. Sư phụ cùng sư nương có biết sư muội lên đây không? Nếu hai vị phái người lên đón sư muội xuống thì hay quá.

Nhạc Linh San đáp:

- Sáng nay đột nhiên gia gia tiếp được thư của Tả minh chủ phái Tung Sơn gửi đến nói là có việc cần thương nghị, nên gia gia cùng má má hạ sơn rồi.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Vậy còn ai biết tiểu sư muội lên núi không?

Nhạc Linh San cười đáp:

- Không ai biết cả. Nhị sư ca, Tam sư ca, Tứ sư ca và Lục Hầu Nhi bốn người đi theo gia gia cùng má má qua bên Tung Sơn, chẳng một ai hay tiểu muội lên đây với đại sư ca cả. Ồ ! phải rồi! Có thằng lỏi Lâm Bình Chi trông thấy tiểu muội lên núi. Nhưng tiểu muội đã cảnh cáo gã không được mỏng môi hớt lẻo. Nếu bép xép thì sáng mai tiểu muội sẽ đập vào xác.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Bà sư tỷ oai quá xá!

Nhạc Linh San cười nói:

- Hẳn thế chứ! Mấy khi được người kêu mình bằng sư tỷ, mình chẳng làm oai, làm phước cũng uổng. Tiểu muội có được như đại sư ca đâu, ai ai cũng kêu đại sư ca bằng đại sư ca thì cái đó thường quá rồi.

Hai người nổi lên một tràng cười khoái trá.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Thế thì đêm nay tiểu sư muội không thể về được rồi, đành ở lại trong động tránh mưa một đêm, sáng mai hãy xuống núi vậy.

Gã nắm tay Nhạc Linh San dắt vào thạch động.

Thạch động này nhỏ hẹp vừa đủ chỗ cho hai người dung thân, muốn quay trở cũng không còn đất.

Hai người đành ngồi đối diện nói chuyện đường dài cho đến đêm khuya.

Nhạc Linh San giọng nói mỗi lúc một thêm lờ mờ rồi ngủ thiếp đi.

Lệnh Hồ Xung sợ nàng rét, cởi áo ngoài đắp lên người nàng.

Ánh tuyết lung mung ngoài cửa động chiếu vào, Lệnh Hồ Xung nhìn hơi rõ nét mặt Nhạc Linh San lòng lại nhủ lòng:

- Tiểu sư muội đã tình nồng nghĩa mặn với mình như vậy sau này mình có phải vì nàng mà tan xương nát thịt cũng cam tâm.

Gã ngồi lặng lẽ trầm tư, nhớ lại từ thuở nhỏ không cha không mẹ, hoàn toàn trông cậy vào sư phụ, sư nương nuôi dưỡng cho khôn lớn. Hai vị lại thương yêu gã như con ruột. Gã là đệ tử của chưởng môn phái Hoa Sơn, chẳng những nhập môn sớm nhất mà võ công lại cao cường hơn bọn sư đệ rất nhiều. Sau này chắc chắn gã sẽ là người thừa hưởng địa vị của sư phụ lên cầm quyền phái Hoa Sơn.

Gã nghĩ vậy rồi lẩm bẩm:

- Tiểu sư muội tha thiết với mình mà ơn đức của sư phụ thật khôn bề báo đáp. Ðáng ân hận là tính mình lãng mạn, thỉnh thoảng lại khiến sư phụ cùng sư nương phải tức giận và làm phụ lòng kỳ vọng của hai vị. Từ nay trở đi mình phải sửa đổi lỗi lầm. Nếu không thế thì chẳng những bạc bẽo với sư phụ, sư mẫu mà còn là vô hạnh với tiểu sư muội nữa.

Lệnh Hồ Xung nhìn mớ tóc mây của Nhạc Linh San phất phơ, ngơ ngẩn xuất thần. Bỗng nghe nàng khẽ cất tiếng gọi:

- Thằng lỏi họ Lâm kia! Mi không nghe lời ta. Lại đây! Ta phải đập vào xác mi mới xong.

Lệnh Hồ Xung sửng sốt, nhưng thấy ngay mắt nàng vẫn nhắm, gã nghiêng người lắng tai nghe: hơi thở nàng vẫn đều đặn. Gã biết là nàng đang nói mê rồi không khỏi bật cười nghĩ bụng:

- Nàng được lên làm sư tỷ một chuyến ra vẻ oai vệ lắm. Chà! Mấy bữa nay Lâm sư đệ bị nàng kêu tới kêu lui chắc cũng bực mình. Bây giờ nàng đang trong giấc mơ, vẫn không quên mắng gã.

Lệnh Hồ Xung ngồi hộ vệ bên mình nàng cho đến trời sáng không nhắm mắt chút nào.

Nhạc Linh San vì hôm trước trèo núi vất vả, ngủ cho đến giờ thìn mới thức giấc. Nàng vừa tỉnh dậy thấy Lệnh Hồ Xung đang mỉm cười nhìn mình, liền vươn vai ngáp dài rồi cười nói:

- Ðại sư ca dậy sớm nhỉ.

Lệnh Hồ Xung không cho nàng biết là mình thức suốt đêm. Gã cười hỏi:

- Tiểu sư muội nằm mơ thấy gì? Có phải Lâm sư đệ bị sư muội đánh đòn không?

Nhạc Linh San nghẹo đầu ngẫm nghĩ một chút rồi cười hỏi lại:

- Ðại sư ca nghe tiểu muội nói mơ phải không? Thằng lỏi Lâm Bình Chi bướng bỉnh lắm. Gã không nghe lời tiểu muội. Hà hà! Ban ngày tiểu muội mắng gã, ngủ đi cũng mắng gã nữa.

Lệnh Hồ Xung vừa cười vừa hỏi:

- Gã đắc tội với sư muội ở chỗ nào?

Nhạc Linh San cười đáp:

- Tiểu muội nằm mơ thấy mình kêu gã đi theo ra ngoài thác nước luyện kiếm mà gã cứ tìm lời chối mãi không chịu đi theo. Tiểu muội liền gạt gã ra đến bờ thác nước rồi đẩy gã xuống.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Trời ơi! Như thế không được! Làm vậy lỡ xẩy án mạng thì sao?

Nhạc Linh San cười đáp:

- Ðó là nằm mơ chứ có phải chuyện thật đâu? Can chi đại sư ca phải quan tâm? Ðại sư ca sợ tiểu muội giết chết gã tiểu tử họ Lâm thật ư?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Ngày nghĩ sao thì đêm mơ làm vậy. Ban ngày tiểu sư muội chắc là đã có ý định giết Lâm sư đệ, nghĩ quanh, nghĩ quẩn hoài nên ban đêm mới nằm mơ như vậy.

Nhạc Linh San bĩu môi nói:

- Thằng lỏi đó thật vô dụng. Một bài kiếm pháp nhập môn gã luyện tới ba tháng rồi mà chẳng ăn thua gì. Gã dụng công ghê gớm quá, luyện đêm luyện ngày, khiến ai ngó thấy cũng phải tức mình. Tiểu muội mà muốn giết gã thì cần gì phải suy nghĩ, chỉ cần giơ kiếm lên hớt một nhát là xong rồi.

Nàng vừa nói vừa giơ tay phải lên quét ngang một cái như người sử một chiêu Hoa Sơn kiếm pháp.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Chiêu "Bạch Vân xuất trục" đó mà đưa ra tất gã họ Lâm phải rơi đầu xuống đất.

Nhạc Linh San cười khanh khách nói:

- Nếu tiểu muội sử chiêu "Bạch Vân xuất trục" thì nhất định là gã mất đầu thật.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Sư muội đã làm sư tỷ, vậy khi thấy kiếm pháp sư đệ kém cỏi thì chỉ điểm cho y mới phải, sao động một tý đã toan vung kiếm giết người? Rồi đây sư phụ còn thu đệ tử nữa và chúng đều là sư đệ của sư muội. Sư phụ có thu được trăm tên đệ tử để trong vòng mấy ngày sư muội giết đi 99 tên thì làm thế nào?

Nhạc Linh San vịn vào vách đá, cười ngặt nghẽo đáp:

- Ðại sư ca nói đúng lắm. Tiểu muội chỉ giết 99 tên thế nào cũng phải để lại một. Nếu giết hết sạch thì còn ai kêu mình bằng sư tỷ nữa?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Tiểu sư muội mà giết 99 tên sư đệ thì tên thứ 100 tất phải chuồn đi, còn đâu để cho sư muội làm chức sư tỷ nữa?

Nhạc Linh San cười đáp:

- Nếu không còn ai thì tiểu muội bắt ép đại sư ca kêu bằng sư tỷ vậy.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Tiểu huynh kêu sư muội bằng sư tỷ cũng không sao. Nhưng sư muội có giết tiểu huynh không?

Nhạc Linh San cười đáp:

- Ðại sư ca nghe lời thì tiểu muội không giết, bằng chẳng nghe lời cũng giết đi.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Thưa tiểu sư tỷ! Xin tiểu sư tỷ tha mạng cho.

Lệnh Hồ Xung thấy trời hết mưa tuyết, gã sợ bọn sư đệ, sư muội không thấy Nhạc Linh San đâu sẽ lần mò lên tìm kiếm rồi nói bóng nói gió khiến cho nàng phải khó chịu. Gã nói đùa một lúc rồi hối thúc nàng xuống núi.

Nhạc Linh San vẫn quyết luyến không nỡ rời tay, nàng nói:

- Tiểu muội muốn ở lại đây ngắm phong cảnh lúc nữa. Gia gia cùng má má đều đi vắng, một mình tiểu muội ở nhà buồn chết được.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Sư muội cưng ơi! Mấy bữa nay tiểu huynh lại nghĩ ra mấy chiêu "Xung Linh kiếm pháp" chờ khi tiểu huynh xuống núi sẽ cùng sư muội xuống thác nước rèn luyện.

Gã dỗ dành như vậy Nhạc Linh San mới chịu xuống núi.

Hôm ấy vào lúc hoàng hôn, Cao Căn Minh đưa cơm lên nói là Nhạc Linh San bị cảm mạo phong hàn, người sốt li bì nằm trên giường bệnh. Y vẫn nhớ tới đại sư ca, căn dặn tiểu đệ lúc đem cơm cần nhất là phải đừng quên hồ rượu của đại ca.

Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, trong lòng lo lắng vô cùng. Gã biết Nhạc Linh San chiều hôm trước bị té đau lại vừa sợ hãi mà thành bệnh. gã giận mình chẳng thể bay xuống thăm nàng. Tuy gã đã nhịn đói suốt một ngày đêm, nhưng cầm lấy chén cơm mà tựa hồ nghẹn họng không nuốt xuống được.

Cao Căn Minh biết rõ mối tình ái tha thiết giữa đại sư ca và tiểu sư muội, nên Lệnh Hồ Xung vừa nghe nàng mắc bệnh đã nóng lòng sốt ruột, liền kiếm lời khuyên giải:

- Ðại sư ca chẳng nên quá âu cho mệt. Hôm qua trời xuống tuyết dữ, chắc tiểu sư muội vì ham ngắm cảnh mà bị cảm hàn. Bọn ta đã là những người tu tập võ công thì chuyện nóng lạnh chút xíu phỏng có chi đáng ngại? Y chỉ uống một toa thuốc là khỏi liền.

Ngờ đâu chuyện này Nhạc Linh San bị bệnh đến đến mười mấy ngày.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần trở về dùng nội lực khu phong trừ hàn cho, nàng mới được bớt dần.

Hôm nàng lên núi được là đã trải qua hơn 20 ngày ngọa bệnh. Hai người cách mặt khá lâu nay được tái hội, nỗi hoan hỉ kể sao cho xiết.

Nhạc Linh San ngưng thần nhìn vào mặt Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi:

- Ðại sư ca! Ðại sư ca cũng mắc bệnh hay sao mà gầy quá thế?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp:

- Tiểu huynh có mắc bệnh gì đâu?... Tiểu huynh...

Nhạc Linh San tỉnh ngộ ngay, bỗng khóc oà lên nói:

- Ðại sư ca!... Ðại sư ca vì thương nhớ tiểu muội mà ốm nhóc đến thế này ư? Ðại sư ca ơi! Tiểu muội hoàn toàn bình phục rồi.

Lệnh Hồ Xung nắm lấy tay nàng khẽ nói:

- Mấy bữa nay tiểu huynh cả ngày lẫn đêm cứ ngó xuống con đường kia. Tạ ơn trời đất. Nay tiểu sư muội lại đến được.

Nhạc Linh San nói:

- Tiểu muội lúc nào cũng thấy hình ảnh đại sư ca trước mắt.

Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:

- Tiểu sư muội nhìn thấy ta ư?

Nhạc Linh San đáp:

- Phải rồi tiểu muội bị bệnh h nhắm mắt đi là thấy đại sư ca. Một hôm lên cơn sốt dữ, má má bảo tiểu muội nói mê nhiều quá mà toàn nói với đại sư ca. Ðại sư ca ơi! Má má biết vụ tối hôm trước tiểu muội ở đây bần bạn với đại sư ca rồi.

Lệnh Hồ Xung đỏ mặt lên, trong lòng hoảng hốt hỏi:

- Sư nương có nổi giận không?

Nhạc Linh San ngập ngừng đáp:

- Má má không giận đâu. Nhưng... nhưng...

Nàng nói tới đây đột nhiên hai má ửng hồng rồi không nói nữa.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

- Nhưng làm sao?

Nhạc Linh San đáp:

- Tiểu muội không nói nữa.

Lệnh Hồ Xung thấy nàng bẽn lẽn thì trong lòng cũng ngẩn ngơ. Gã vội trấn tĩnh tâm thần nói:

- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội bệnh nặng mới khỏi, không lên núi vội. Tiểu sư muội bệnh tình thuyên giảm. Ngũ sư đệ và Lục sư đệ đưa cơm lên đều nói cho tiểu huynh biết tin tức.

Nhạc Linh San hỏi:

- Vậy mà sao đại sư ca lại gầy đi đến thế?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

- Tiểu sư muội mà khỏi bệnh là tiểu huynh lại mập ngay.

Nhạc Linh San lại hỏi:

- Ðại sư ca nói thật cho tiểu muội hay, mấy hôm ấy mỗi bữa đại sư ca ăn mấy chén cơm? Lục hầu nhi bảo đại sư ca chỉ uống rượu chứ không ăn cơm. Y đã khuyên giải mà đại sư ca vẫn không nghe. Ðại sư ca ơi! Tại sao đại sư ca lại không giữ gìn thân thể?

Nàng nói tới đây hai mắt đỏ hoe.

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Lục hầu nhi nói dóc đó, tiểu sư muội đừng nghe. Gã có tính hay thổi phồng câu chuyện. Chẳng bao giờ tiểu huynh chỉ uống rượu mà không ăn cơm cả.

Bỗng một cơn gió lạnh thổi vào. Nhạc Linh San rét run cầm cập. Hiện thời đang vào buổi trọng đông, trên đỉnh núi trọc bốn mặt trống trải, không có cây cối ngăn cản. Núi Hoa Sơn đã cực kỳ lạnh lẽo, trên đỉnh núi trọc này càng lạnh ghê người.

Lệnh Hồ Xung vội nói:

- Tiểu sư muội! Trong người tiểu sư muội còn chưa hoàn toàn hồi phục, tiểu sư muội chớ để khí lạnh thấm vào người, mau mau xuống núi đi! Chờ hôm nào có mặt trời nắng to, tiểu sư muội hoàn toàn tráng kiện hãy lên thăm tiểu huynh.

Nhạc Linh San nói:

- Tiểu muội không thấy lạnh. Mấy bữa nay nếu chẳng gió gào thì cũng tuyết dữ, biết chờ đến bao giờ mới được ngày trời nắng.

Lệnh Hồ Xung trong dạ bồn chồn hỏi:

- Nếu tiểu sư muội lại bệnh thì làm thế nào? Tiểu huynh... tiểu huynh...

Nhạc Linh San thấy hình dong gã tiều tụy, bụng bảo dạ:

- Nếu mình mắc bệnh thực thì tất nhiên y cũng ốm mất. Y ở trên đỉnh núi chót vót này không ai phục thị, có khi nguy đến tính mạng.

Nghĩ vậy nàng liền đáp:

- Thôi được! Vậy tiểu muội xuống núi đây. Ðại sư ca hãy nhớ giữ mình, ít uống rượu và mỗi bữa ăn ba chén cơm đầy nhé. Tiểu muội về nói cho gia gia hay là đại sư ca người không được mạnh, cần phải tẩm bổ, chẳng thể ăn chay mãi được.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

- Tiểu huynh không dám phạm giới ăn mặn. H tiểu huynh thấy tiểu sư muội khỏi bệnh là chỉ trong ba bữa, tiểu huynh sẽ mập ngay. Hảo muội tử ơi xuống đi thôi.

Nhạc Linh San nghe Lệnh Hồ Xung kêu mình bằng hảo muội tử thì trong lòng sung sướng đám

đuối nhìn gã, hai má ửng hồng khẽ hỏi:

- Ðại sư ca kêu tiểu muội bằng gì?

Lệnh Hồ Xung thấy mình vô ý liền đáp:

- Ðó là tiểu huynh buột miệng gọi thế. Tiểu sư muội min trách cho.

Nhạc Linh San nói:

- Làm sao mà trách? Tiểu muội muốn đại sư ca cứ thế mà gọi.

Lệnh Hồ Xung nóng cả mặt mày. Lòng gã rạo rực muốn dang hai tay ôm chầm lấy nàng vào lòng, nhưng lại nghĩ thầm:

- Tiểu sư muội là một vị cô nương cao cả như bậc thiên thần, có lý đâu mình lại tiết mạn với nàng?

Gã vội ngoảnh đầu nhìn ra chỗ khác, rủ rỉ nói:

- Lúc tiểu sư muội xuống núi nên đi thong thả từng bước một, hễ thấy mệt thì ngủ một lúc, chớ có chạy thẳng một lèo như lúc bình thời.

Nhạc Linh San dạ một tiếng rồi từ từ trở gót thất thểu đi ra sười núi.

Lệnh Hồ Xung nghe tiếng bước chân nàng xa dần, đột nhiên gã quay đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Linh San đã xuống sườn núi được chừng vài trượng. Nàng đang trân trố nhìn gã.

Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Lệnh Hồ Xung thúc giục:

- Tiểu sư muội cứ thủng thẳng cất bước và nên xuống núi đi thôi.

Nhạc Linh San lại dạ một tiếng rồi quay mình xuống núi.

Hôm ấy Lệnh Hồ Xung cảm thấy trong người chan chứa nỗi hân hoan, trong đời gã chưa được ngày nào sung sướng như bữa nay. Gã ngồi trên tảng đá, không nhịn được bật tiếng cười. Ðột nhiên gã lại huýt lên một hồi còi khoái trá. Tiếng còi vang dội trong sơn cốc tựa hồ như tiếng reo:

- Ta sung sướng quá! Ta sung sướng quá!

Hôm sau trời lại mưa tuyết. Quả nhiên Nhạc Linh San không lên núi nữa. Lệnh Hồ Xung được Lục Ðại Hữu nói cho gã hay là nàng bình phục rất mau lẹ, mỗi ngày dường như tráng kiện hơn một bậc, trong lòng gã mừng rỡ khôn xiết.

Sau hơn hai chục ngày, Nhạc Linh San xách một thùng bánh nếp lên núi. Nàng chú ý nhìn Lệnh Hồ Xung một lúc lâu rồi mỉm cười nói:

- Ðại sư ca quả nhiên không gạt tiểu muội, bữa nay mập ra nhiều thiệt.

Lệnh Hồ Xung cũng thấy mặt nàng đã tươi thắm liền cười nói:

- Tiểu sư muội hoàn toàn bình phục rồi. Cứ thế là tiểu huynh hả dạ.

Nhạc Linh San nói:

- Ðã lâu tiểu muội không lên thăm, đại sư ca có giận không?

Lệnh Hồ Xung vừa cười vừa lắc đầu.

Nhạc Linh San lại nói:

- Ngày nào tiểu muội cũng nằng nặc đòi đem cơm cho đại sư ca, nhưng má má nhất định không chịu. Người nói nào trời lạnh nào thấp khí nặng nề, làm như h lên núi là chết bỏ mạng ngay không bằng. Tiểu muội bảo đại sư ca cả ngày lẫn đêm ở trên đỉnh núi mà có bệnh tật gì đâu. Má má liền bảo: "Ðại sư ca nội công cao cường, tiểu muội bì thế nào được?". Má má khen sau lưng đại sư ca có thích không?

Lệnh Hồ Xung gật đầu cười nói:

- Tiểu huynh lúc nào cũng tưởng niệm sư phụ, sư nương chỉ mong sớm được thấy mặt hai vị một lần.

Nhạc Linh San nói:

- Hôm qua tiểu muội giúp má má làm bánh suốt ngày và trong lòng chỉ mong lấy được mấy chiếc đem lên cho đại sư ca ăn. Ngờ đâu bữa nay tiểu sư muội chưa mở miệng má má đã nói ngay: "Hài nhi cầm thùng bánh này đêm lên cho Xung nhi ăn". Thật là một chuyện không ngờ.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

- Sư nương đối với mình thật tốt quá.

Nhạc Linh San lại nói:

- Bánh nếp nấu xong hãy còn nóng hổi. Tiểu muội bóc hai tấm cho đại sư ca xơi nhé.

Ðoạn nàng cầm thùng bánh đi vào thạch động rồi cởi dây bóc lá ra.
__________________
Chỉ mất một phút để quen ai đó, một giờ để thích ai đó , một ngày để yêu ai đó , nhưng sẽ là cả đời để bạn quên đi một người mà bạn yêu.

Khi yêu một người nào đó bạn hãy để cho người ấy ra đi (nếu họ muốn) nếu họ quay lại họ thuộc về bạn, còn nếu họ không quay lại có nghĩa là từ trước đến giờ họ chưa bao giờ thuộc vê bạn.
-------------0978184058, 01229921853
cobemongmo is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời



Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Website sử dụng phần mềm vBulletin phiên bản 3.6.8
do Công ty TNHH Jelsoft giữ bản quyền từ 2000 - 2024.
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 09:06 PM.

Hội CHS Lê Quý Đôn-Long An giữ bản quyền nội dung của website này

Tự động[F9]TELEX VNI VIQR VIQR* TắtKiểm chính tảDấu cũ
phan mem quan ly ban hang | thuê vps