Câu chuyện đã có sự xuất hiện của 1 nhân vật mới... Theo dự đoán, nhân vật này sẽ đóng vai 1 anh chàng vì tình yêu mà im lặng và cuối cùng là người hạnh phúc nhất vì ko tham gia vào cái nhóm tay ba kia.
Viết tiếp đi bạn, truyện đang hay mà dừng lại lâu quá...
__________________
Kẻ lang thang đã gặp tiểu thư...
Đêm đó tôi đã gặp anh. Tôi đã nói lời chia tay với anh, thật mạnh mẽ và dứt khoát. Tôi không hề quan tâm đến thái độ của anh, không thèm nghe anh giải thích… tôi cảm thấy mình thật cao thượng, và tôi hài lòng vì đã làm 1 việc tốt là nhường anh Tuấn cho chị An!?
Sợ rằng mình sẽ đổi ý tôi cũng gặp Sơn và nhận lời đính hôn của Sơn, nếu không có gì thay đổi, sau khi tôi đi học trở về, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.
Không gì có thể tả nổi sự vui mừng của Sơn và mẹ tôi! Như muốn quên sạch đi quá khứ tôi đề nghị làm nhanh thủ tục đi du học và lễ đính hôn. Do cũng đã được chuẩn bị trước nên sau khi phỏng vấn xong 1 tháng tôi đã được đi sang Mĩ.
Kể từ lần gặp cuối cùng đó tôi không còn liên lạc với Tuấn nữa, tôi đổi số điện thoại, không check mail… đi đâu cũng có Sơn! Mà tôi cũng không còn nhớ anh nhiều nữa, có lẽ do tôi quá bận rộn với những việc chuẩn bị. Nào là lễ đính hôn, nào là thủ tục du học. Về đến nhà tôi đã mệt lã và chỉ có thiếp đi.
Thế là mọi việc đã xong 2 họ đã ra mắt nhau rồi, tôi tạm hài lòng về quyết định đúng đắn của mình. Ngày mai tôi ra phi trường, tôi sẽ rời xa được nơi này, nơi đã để lại quá nhiều kỉ niệm của anh và tôi!
- Con có thư nè Nga.
Cô giúp việc đưa cho tôi 1 lá thư không hề ghi tên người gởi chỉ có dòng chữ “l f a e”! Tim tôi thắt lại, tôi biết đó là của anh. Đây là mật mã của tôi và anh mà. Tôi biết anh muốn nói gì với tôi. Anh đã nói với tôi rất nhiều lần rằng anh rất yêu tôi dù có chuyện gì xãy ra anh cũng vẫn yêu tôi không bao giờ thay đổi. Nhưng tôi lại không tin, không có gì là không thay đổi! Tôi quyết định không đọc lá thư này, 1 phần vì tôi cũng giận anh! Tại sao anh không tìm cách để gặp tôi, thật ra anh vẫn có thể gặp tôi nếu anh muốn mà! Chắc có lẽ anh cũng mòn mỏi và bỏ cuộc rồi! Mặt khác tôi sợ rằng tôi sẽ làm 1 điều gì đó không nên…tôi cất kĩ nó vào 1 khe nhỏ của vali rồi quên nó đi.
Đêm nay, lần đầu tiên tôi hẹn hò với chồng tương lai của mình với 1 sự tự nguyện. Đối với Sơn tôi lúc nào cũng lạnh lùng, thờ ơ. Bây giờ tôi đã là vợ của Sơn rồi, tôi sẽ cố gắng cư xử tình cảm với anh hơn… Tuy có nhiều cố gắng từ 2 phía nhưng tình cảm vẫn không xuất hiện. Đêm hẹn hò vẫn tẻ nhạt như 1 cuộc họp! rồi 1 nụ hôn không tình yêu như đóng lại tất cả những kỉ niệm đẹp nhất, lãng mạn nhất của tuổi yêu đương. Mở ra 1 giai đoạn mới, giai đoạn của những người đã trưởng thành có trách nhiệm, thực tế hơn, tham vọng hơn!?
Tôi cất bước ra đi trong lòng đầy hi vọng, hi vọng về 1 tương lai tươi sáng.
Sau 2 năm rữi vất vả với việc lấy bằng Master, tôi cũng sắp được về vn. Tôi đang sắp xếp đồ đạt và chuẩn bị đăng kí mua vé máy bay thì nhìn thấy 1 phong thư cũ, không ghi tên người gởi chỉ có dòng chữ l f a e! Đây chính là mật mã của anh Tuấn và tôi mà. Love for ever and ever. Thế là đã hơn 2 năm tôi quên hẳn anh, quên hẳn những hồi ức rối như tơ vò của tôi. Trước đây anh chưa bao giờ viết thư tay cho tôi cả... Tôi từ từ mở phong thư ra xem. Từng dòng chữ làm tôi nghẹn ngào, thì ra anh vẫn 1 lòng 1 dạ yêu tôi, anh đã từ bỏ hôn ước, anh đã thẳn thắn nói chuyện với bố anh, anh đã cải lời cha mẹ để bảo vệ tình yêu giữa tôi và anh đến nổi bố anh phải vào bệnh viện, anh không thể đến gặp tôi vì anh phải ở trong bệnh viện chăm sóc bố. Còn tôi thì bỏ chạy sang đây để tìm hạnh phúc cho riêng mình, tôi thấy mình thật là ích kỉ và khốn nạn. Tôi thấy thương anh vô cùng, tôi cảm thấy hối hận vì đã không tin tưởng vào tình yêu của anh. Cuối thư anh viết hãy tin anh, hãy tin vào tình yêu của chúng mình em nhé, anh vẫn đợi em...
Bây giờ anh còn đợi tôi không ? Sau bao nhiêu thất vọng, sau bao nhiêu khó khăn, 2 năm rưỡi không phải là ngắn, không chừng anh đã có vợ và có 1 baby kháu khỉnh. Khi gặp nhau chắc anh sẽ nói anh rất hạnh phúc và cám ơn em đã cho anh 1 gia đình hạnh phúc thế này. Nghĩ tới đây tim tôi như thắt lại, đau quá, tôi không thể chịu nổi khi anh yêu thương 1 người phụ nữ khác!
Bao nhiêu là kỉ niệm, bao nhiêu là tình yêu của tôi và anh tràn về, nguyên vẹn như chưa hề có gì xãy ra. Tôi bỗng nhớ anh da diết, từng tế bào trong cơ thể tôi kêu tên anh...
Không thể được tôi phải nói cho anh biết tôi yêu anh nhiều lắm, tôi sẽ cùng anh bảo vệ tình yêu của 2 đứa, tôi không thể mất anh, tôi tin anh, tôi thật sự đã tin anh rồi. Tôi cầm lấy điện thoại mà tay run run. Bây giờ đã là 2h pm, có nghĩa là đã 3h khuya ở vn, tôi giật bắn người khi tiếng nói đầu dây bên kia là 1 giọng nữ…
- Thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.
Tôi hốt hoảng, anh đã đổi số điện thoại rồi sao? Làm sao tôi liên lạc được với anh đây? Bây giờ anh thế nào rồi chắc là anh thất vọng về tôi lắm, chắc là anh đã quên tôi rồi, chắc là anh đã yêu 1 người khác rồi, không chừng anh đang ôm vợ mà ngủ ngon rồi…tôi đã khóc, những giọt nước mắt ghen tị, tuổi thân. Sao giờ tôi thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn, tôi chẳng còn thiết tha điều gì nữa cả, cố gắng phấn đấu để làm gì?
Tôi liên tục bấm nút gọi lại…thuê bao quí khách…bây giờ tôi không còn biết gì nữa cả, tôi như 1 người máy đã được lập trình phải gọi điện thoại cho số máy của anh. Tôi cũng không ngờ rằng tôi yêu anh nhiều như thế. Bây giờ tôi đã thật sự mất anh rồi, cũng đáng cho tôi. Chính tôi đã từ bỏ anh, chính tôi đã chọn! Không phải bây giờ tôi thật thành công sao. Danh dự, tiền tài, học vị và 1 mái ấm bình yên bên cạnh Sơn.
Điện thoại reo lên…Số của Sơn! Ngày nào anh ta cũng gọi cho tôi giờ này để hỏi xem hôm nay tôi làm việc thế nào, tôi có mệt không, tôi ăn tối chưa? Tôi sẽ nấu món gì…Sơn chăm lo tôi như 1 đứa bé. Tự nhiên tôi cảm thấy chán nói chuyện với Sơn quá. Tôi cảm thấy ngán ngẫm khi phải trả lời những câu hỏi của Sơn…bây giờ đã là 8h pm, vậy bên vn đã là 9h sáng phải rồi chắc anh cũng đã dậy rồi, tôi gọi cho anh và hồi hộp chờ đợi trong tuyệt vọng. Lại là giọng nói của 1 cô gái. Thuê bao quí khách… vậy là đúng rồi anh đã thay đổi rồi.
Thế là hết!
Tôi nằm bẹp xuống giường mà người mệt rã rời, đầu tôi nặng trịch, đầy ấp những suy nghĩ. Tôi ước gì tôi chưa hề quen anh, tôi chưa hề yêu anh, hay ít nhất tôi cũng không đọc được bức thư đó của anh, hoặc là tôi đọc được nó sớm hơn tôi sẽ không sang đây và tôi đã không mất anh. Tôi đâu có đau khổ như bây giờ, tôi cảm thấy mình không còn sức lực nữa…tôi mệt mỏi quá.
Tôi thiếp đi lúc nào cũng không hay, bây giờ đã 2am, như 1 quán tính tôi cầm điện thoại lên và bấm 084983848586 tút tút…tút tút… ah! điện thoại đã reo, điện thoại đã reo rồi, tôi vui sướng vô cùng, và hồi hộp chờ đợi.
- Alo!
Đúng là giọng của anh rồi, giọng anh nghe thật ấm và trầm, đã có 1 thời ngày nào tôi cũng bắt anh gọi cho tôi hơn 1tiếng vào lúc nữa đêm tôi mới chịu ngủ. Tôi hay gọi đùa anh là "my midnight man!"
- Alo! Xin hỏi ai vậy
- Em nè, anh còn nhớ em không.
- Em…
Tôi cảm nhận được giọng anh đang run lên, không biết là vui mừng hay quá bất ngờ hay là cả 2.
- Em khỏe không?
- Biết em nào không mà hỏi khoẻ nè?
Sao bây giờ tôi không còn hồi hợp nữa mà thấy anh thật quen thuộc như mới vừa gặp hôm qua vậy. Nhưng anh có vẻ hơi khác, hay là anh không nhận ra tôi? Không thể nào! Tôi không muốn nghe anh nói em là ai vậy? Thấy anh im lặng 1 lúc tôi sợ anh sẽ nói ra câu phủ phàn đó, tôi đã giành nói trước.
- Em là Nga nè, anh không nhận ra sao?
- Sao lại không, em sao rồi? Sống vui vẻ không? Công việc thế nào? Chừng nào em về Việt Nam…làm đám cưới.
Lời nói của anh sao nhẹ nhàng mà cay đắng quá, anh đang trách tôi phải không. Mà tôi cũng đáng trách thật, tôi đã phản bội tình yêu của anh để đi lấy chồng, bây giờ tôi lại muốn gì nữa đây? Tôi muốn nói với anh tôi nhớ anh rất nhiều, tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng không thể. Có 1 cái gì đó nghẹn lại trong cổ tôi. Tôi chỉ biết thở dài mà thôi.
- Dzạ 1 tháng nữa em về.
- Còn anh dạo này thế nào, có gì mới không?
- Cũng bình thường thôi.
Tôi và anh im lặng. 1 sự im lặng đáng sợ, có lẽ những điều muốn nói chúng tôi đã không nói ra được.
- Bên đó giờ chắc khuya rồi hả! thôi em ngủ đi há. Không nên thức khuya mai mốt về làm cô dâu không xinh đâu đó.
Sao anh cứ đay nghiến tôi hoài vậy? Tôi đâu có muốn làm đám cưới với Sơn đâu hơn ai hết anh phải hiểu cho tôi chớ sao anh nỡ nói với tôi những lời đó. Tôi tức đến phát khóc, tôi thèm không nói chuyện với anh nữa. Anh không biết rằng tôi nhớ anh nhiều lắm sao? Tôi im lặng nhưng không ngăn được những tiếng nất dài…
- Thôi mà, công chúa nhỏ của anh đừng khóc nữa nè, em khóc anh sẽ buồn lắm đó. Anh chỉ chọc em có chút mà đã khóc rồi, nhỏng nhẻo quá đi. CEO mà như vậy thì thật tệ đó.
Thì ra anh vẫn còn quan tâm đến tôi, anh vẫn còn xem tôi là công chúa nhỏ của anh. Sao tự nhiên tôi thấy mình thật hạnh phúc, và hình như tôi đang nhỏ lại, nằm gọn trong sự quan tâm và bảo bọc của anh. Tôi nũng nịu.
- Không biết đâu mắc đền anh đó, anh chọc em. Em nhớ anh lắm anh biết không, để gọi điện thoại cho anh em đã bỏ ăn bỏ ngủ từ chiều đến giờ đó. À, mà sao điện thoại anh gọi hoài không được vậy?
- Ah, hôm qua điện thoại anh hết pin, anh ngủ quên sáng có cuộc hợp quan trọng anh lại dậy trễ nên quên sạc đó mà…
Chúng tôi ríu rít kể cho nhau nghe những chuyện đã xãy ra sau hơn 2 năm không gặp, tôi thì chỉ bình yên đi học lại về nhà làm bài, làm luận án…còn anh phải đối đầu với quá nhiều chuyện, tôi thương anh quá! Sau khi xuất viện bố anh không còn tự đi lại được nữa, ông bị tai biến liệt nữa người… rồi 1 năm sau ông mất. Anh phải gánh vác hết chuyện mọi chuyện của công ty, mẹ anh vì thương nhớ chồng cũng không còn khoẻ như xưa. Gia đình bác Hân cũng ít qua lại với nhà anh kể lúc anh huỷ hôn ước. Và từ khi bố anh mất thì gần như không gặp nữa. Việc làm ăn của anh thì có quá nhiều thăng trầm, anh định sang mĩ định cư với người chú, ở đây có 1 công ty phần mềm anh có thể phụ chú quản lí. Nhưng mẹ anh vẫn không chịu đi. Vì muốn ở lại với bố nên anh cứ chần chừ mãi.
Tôi thấy thương anh vô cùng, tôi hối hận vì tôi đã không ở bên anh suốt thời gian qua. Tôi tự nguyện với lòng mình từ bây giờ tôi sẽ ở bên anh mãi. Không có gì có thể chia lìa được chúng tôi.
Từ hôm đó ngày nào anh và tôi cũng liên lạc với nhau, không điện thoại thì cũng nhắn tin, không nhắn tin thì cũng online. Chúng tôi quyết định ngày tôi về VN, tôi sẽ nói rõ với Sơn. Tôi sẽ xin lỗi Sơn và trả hết tiền mà Sơn đã tốn kém cho tôi trong suốt hơn 2 năm nay. Tôi và anh sẽ xây dựng một mái ấm thật sự. Chúng tôi mong chờ từng ngày, và cái ngày định mệnh đó đã đến.
Vừa bước chân ra khỏi phi trường Tân Sơn Nhất, tôi đã thấy anh. Tôi vui mừng không tả xiết, tôi muốn lao vào anh thật nhanh, ôm chặt lấy anh và ở bên anh mãi mãi. Thế nhưng…
- Nga, Nga…
- Mẹ, anh Sơn…
Ngay bên cạnh tôi là mẹ, bố, cả mấy đứa em tôi nữa, rồi cả 2 bác gia đình anh Sơn. Tôi bối rối quá! Mà phải rồi, tôi đã hẹn với anh là 8 giờ tối nay chúng tôi sẽ gằp ở quán Kí Ức, tôi đã bảo anh đừng ra đây đón tôi vì tôi biết anh Sơn và gia đình sẽ đón tôi mà.
Thoáng chốc anh đã đi đâu rồi, chắc anh không muốn làm tôi khó xử!
Mọi người mừng rỡ đón tôi về nhà. Ở nhà đã bày sẵn 1 bàn tiệc để đón tôi. Bên gia đình anh Sơn thì mừng rỡ đón con dâu hiền, còn bên gia đình tôi thì rất tự hào về tôi.
Sao bỗng dưng tôi thấy đau đầu quá. Họ nói gì với nhau tôi cũng không hiểu, nào là chọn ngày lành làm đám cưới, nào là anh Sơn đang giúp bố mẹ tôi làm chuyện gì đó. Đã hơn 7pm mà tiệc vẫn chưa tàn… chắc là anh đang đợi tôi, chắc là anh đang sốt ruột lắm. Tôi phải làm sao bây giờ? Không lẽ tôi sẽ đứng lên phá tan bầu không khí vui vẻ này bằng 1 lời thông báo rằng tôi sẽ không đám cưới với anh Sơn sao? rằng tôi sẽ chọn anh sao? thời gian thì cứ trôi nhanh, đã 8h 15’… tôi xin phép được đi nghĩ 1 tí vì tôi mệt quá. Mà cũng mệt thật sau 1 chuyến bay khá dài...tôi cũng thật sự thấy mệt mỏi...
Tôi lên phòng lén gọi điện thoại cho anh và nói là tôi không gặp anh được. Anh không cần nghe lí do đã nói. “Anh sẽ đợi em trước ngỏ nếu không có em cùng đi anh sẽ không vào nhà đâu”, không để cho tôi nói thêm anh đã tắt máy. Nằm suy nghĩ 1 tí, tôi đi xuống nhà thì mọi người đang chuẩn bị ra về, tôi đòi theo mẹ về Vĩnh Long nhưng mẹ lại không cho. Mọi người cứ ép tôi ở lại với anh trong căn nhà dành riêng cho 2 vợ chồng này. Không còn cách nào khác tôi miễn cưỡng đồng ý. Tôi nghĩ bụng dù sao cũng phải nói rõ ràng 1 lần. Chắc là anh giận lắm nhưng tôi cũng phải nói. Anh là người tốt, tôi có lỗi với anh. Tôi đáng bị anh căm ghét.
Sau khi dọn xong hết những tàn dư của buổi tiệc thì cô người làm cũng về nhà bố mẹ anh. Căn nhà chỉ còn lại 2 chúng tôi. Tôi hồi hộp chờ đợi, anh bước vào phòng với gương mặt đỏ ngầu vì rượu. Anh không say lắm nhưng trông anh có vẻ hình sự quá. Hay anh đã biết tôi định nói gì với anh. Tôi bỗng trở nên sợ hãi, tôi không dám nói ra nữa. Anh tiến lại gần tôi, anh ôm lấy tôi, anh nói anh nhớ tôi lắm.
Anh khẽ hôn lên má tôi rồi hôn lên môi tôi, mùi rượu trên người anh làm tôi thật khó chịu, tôi né qua 1 bên. Anh nhìn tôi rồi hôn vào cổ tôi, tôi không thích tí nào nhưng tôi không dám phản ứng mạnh. Anh nói:
- Sao em không thay đồ ngủ ra cho thoải mái?
Nói rồi anh cởi toạt quần tây và áo sơ mi ra, rồi đi vào nhà vệ sinh rữa mặt. Tôi thấy khó chịu vô cùng, tôi ra khỏi phòng định tìm xem còn phòng nào ngủ được nữa không thì anh nắm tay tôi lại, thật chặt.
- Em đi đâu vậy? định trốn ah?
- Em đi qua phòng khác ngủ, anh xỉn rồi em không thích mùi rượu!
- Sao lại không thích nè.
Anh ta lại tiếp tục hôn lấy hôn để tôi, thật là khiếp quá đi. Tôi bực dọc.
- Sao? cô nôn nao lắm rồi phải không? Nó đang đợi cô phải không? Cô thật là quá quắt mà. Hôm nay còn muốn trốn nhà đi ngủ với trai nữa phải không? Tôi bị cấm sừng bấy lâu nay chưa đủ sao? Tôi nói cho cô biết cô không thoát khỏi bàn tay của tôi đâu.
Tôi thật sững sốt, Sơn chưa bao giờ nói chuyện với tôi như vậy. Mặc dù tôi không yêu anh nhưng tôi rất qúi anh, anh là 1 người có học thức anh luôn cư xử đúng mực, đâu phải là 1 kẽ phàn phu tục tử. Sao hôm nay anh ta lại có thể nói chuyện với tôi như vậy? tôi cảm thấy tức giận vô cùng.
- Anh nói gì kì vậy, em đâu có định đi đâu đâu. Em chỉ muốn sang phòng khác ngủ thôi.
- Cô còn định qua mặt tôi sao? Lúc nãy cô gọi điện thoại cho nó tôi đã nghe cả rồi, cô tưởng tôi không biết sao. Ở bên đó cô và nó làm trò mờ ám gì mấy năm nay bộ tôi không biết à! Tôi lầm cô thật đó, tôi còn tưởng cô trong sáng như ngọc ngà. Tôi trân trọng giữ gìn như châu báu, chẳng qua chỉ là 1 đứa con gái hư mà thôi.
- Anh nên tôn trọng tôi 1 chút, nếu không tôi sẽ…
- Sẽ thế nào? sẽ huỷ bỏ hôn ước đúng không? Tôi nói cho cô biết tôi sẽ không cưới cô đâu, cô đừng có viện cớ này nọ để hù tôi.
- Nếu anh nói vậy thì thôi, tôi với anh xem như chấm dứt. Tôi sẽ trả lại cho anh tất cả số tiền chi phí anh đã bỏ ra vì tôi trong suốt hơn 2 năm nay. Tôi cũng xin cám ơn anh. Đã lo cho tôi.
Nói rồi tôi lấy chiếc nhẫn đeo trên tay ra đặt lên bàn rồi bỏ đi. Bỗng anh ta lao tới phía tôi như con thú giữ vồ mồi.
- Cô tưởng vậy là xong à? Tôi hỏi cô, tại sao cô lại mê thằng Tuấn giữ vậy. Nó hơn gì tôi, tôi có gì không tốt với cô. Hay là nó làm tình tốt hơn tôi?
Tôi không thể chịu nổi nữa, tôi đã vun tay tát cho anh ta 1 cái thật mạnh, không ngờ anh ta lại phản ứng dữ dội hơn. Anh ta đã tát tôi lại 1 cái đau điến.
- Cô dám tát tôi à, cô làm ra vẻ thanh cao đấy, cô đã ngủ với nó bao nhiêu lần rồi?... bây giờ quen mùi lại muốn đi tìm nữa phải không?
- Anh thật là kinh tỏm quá đi, anh điên rồi, anh thật là biến thái quá đi.
- Phải rồi tôi kinh tỏm, tôi biến thái, tôi cho cô nếm mùi biến thái nè.
Anh ta quăn tôi xuống giường rồi xé toạt áo tôi ra, tôi thật sợ hãi, kêu gào mà chẳng ai nghe. Tôi van xin anh.
- Anh ơi, anh đừng làm vậy mà, em xin anh đó.
Anh ta dừng lại được 1 chút, tôi ngồi bậc dậy…chiếc điện thoại bàn reo lên, trời ơi sao lại là lúc này, đã 11h đêm, tôi thấy anh ta cầm máy lên rồi cúp xuống, đôi mắt đầy căm phẫn nhìn tôi. Tôi bỏ chạy nhưng không kịp. Anh ta nói:
- Cô đừng lo, tôi không có chia rẽ đôi uyên ương mấy người đâu. Tôi chỉ mượn xài đỡ 1 chút thôi, xong rồi tôi sẽ trả cô về cho nó. Lúc đó cô có van xin tôi cũng không có cho cô ở lại đây đâu.
Vừa nói anh ta vừa đè tôi xuống, mặc cho tôi giãy giụa, kêu khóc thảm thiết, anh ta như 1 kẻ côn đồ, 1 con quỉ râu xanh, anh ta xé hết quần áo của tôi. Anh ta dùng hết sức mạnh của 1 người đàn ông lực lưỡng… Và rồi…
- Á …
Tôi đau đớn thét lên, tôi không còn vùng vẫy nữa, bây giờ tôi chẳng muốn sống nữa. Tôi không quan tâm đến chuyện gì nữa, tôi hận Sơn, đúng rồi tôi hận hắn, tôi cảm thấy mình đau đớn vô cùng, cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi cảm thấy mình là 1 kẻ bất hạnh. Tôi thấy khó thở quá và tôi đã ngất đi.
Trời đã sáng rồi sao! Khi mở mắt ra, tôi đã thấy Sơn bên cạnh, anh tỏ vẻ hối hận vô cùng.
- Anh… anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi. Anh thật quá ích kĩ, anh đã hiểu lầm em. Anh thật sự không muốn như vậy…
Tôi không nói gì, tôi căm ghét Sơn vô cùng. Tôi không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa, tôi muốn ngồi dậy và đi khỏi nơi này. Tôi không còn gì để nói với anh ta nữa.
Người tôi đau quá không cách nào ngồi dậy được, anh ta lại đỡ tôi dậy tôi muốn gạt anh ta ra, nhưng tôi cũng không làm nỗi. Bây giờ ngay cả việc đi tự vệ sinh tôi cũng không làm được. Tôi tủi thân cho mình quá, tôi bị đối xử còn tệ hơn 1 kẻ nô lệ. Nước mắt cứ chảy dài, tôi thấy hụt hẩn và cô đơn quá. Thế là hết! Cái quí giá nhất đời con gái của tôi đã bị lấy đi 1 cách thô bạo. Tôi hận Sơn vô cùng, tôi căm thù anh ta. Tôi cảm thấy tôi đã sai lầm khi nghĩ anh ta là người tốt. Tôi bậc khóc khi nghĩ về anh Tuấn, anh luôn trân trọng tôi, giữ gìn cho tôi. Thế mà giờ đây tôi bị cưỡng đoạ như thế này đây. Tôi cảm thấy tôi không còn xứng đáng với anh nữa. Tôi cảm thấy cuộc đời tôi như chấm hết tại đây.
Bây giờ tôi còn gì ngoài cái thân tàn khốn khổ này, tôi đã làm gì sai để ông trời đối xử với tôi như thế. Tôi luôn cố gắng phấn đấu để hôm nay tôi trở nên như thế này sao? Tôi không còn gì để mất nữa, tôi không còn ai để gặp, tôi không còn mục đích để sống nữa, tôi muốn chết đi cho xong, nhưng tôi cũng không còn đủ sức để chết.
Tôi không ăn không uống 2 ngày liền, bây giờ tôi chỉ muốn chết thôi. Tôi gần như kiệt sức.
Tôi lại ngất đi.
Sau khi tỉnh dậy thì tôi đang ở trong bệnh viện, tôi đang được truyền đạm và đường, mẹ đang ở cạnh bên tôi. Thì ra hắn ta còn chút tính người, đem tôi vào bệnh viện, kêu mẹ tôi lên chăm sóc cho tôi. Tôi tự hỏi hắn ta sẽ ăn nói sao với mọi người đây… mà hắn luôn được mọi người yêu thương mà, có ai quan tâm gì đến tôi đâu. Hắn là chồng tôi mà, hắn làm gì tôi mà không được! Cuộc sống này thật là khốn với tôi mà!
- Mẹ!
Mẹ đến bên tôi, tôi rút vào mẹ mà khóc nứt nở. Bà cũng sụt sùi:
- Con ngoan, tội nghiệp con gái đáng thương của mẹ.
- Con khổ quá mẹ ơi.
- Cố lên con, ông trời hay thử thách sức chịu đựng của con người lắm, nhất là những người tài giỏi và xinh đẹp.
- Tới giờ này mà mẹ còn nói đùa được sao?
- Mẹ nói thật mà, sau mỗi lần gặp khó khăn con sẽ chính chắn hơn. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, tương lai tươi sáng đang chờ con phía trước đó. Con phải cố lên mới được, con luôn có mẹ bện cạnh mà.
- Mẹ ơi…
- Chị 2, chị 2 tỉnh rồi kìa.
Thấy mấy đứa em mừng rỡ khi tôi tỉnh lại, tôi cũng không muốn chúng thấy tôi khóc, tôi buồn, tôi sợ làm bọn chúng lo, mất đi sự ngây thơ hồn nhiên của chúng. Bác sĩ đến khám bệnh, nói rằng tôi chỉ bị suy nhược cơ thể thôi nghỉ ngơi 1 thời gian sẽ khỏe. Mai tôi có thể xuất viện.