Hình như đi sau chị Thảo là chị Trúc phải không nhỉ? Chắc là chị Trúc làm dâu phụ?
Đúng rồi. Đám cưới vào những ngày cuối năm nên vợ chồng có mời và hỏi chị Trúc có về được không nhưng chị Trúc cho biết là bận không về được. Thế mà ngày đãi đàng gái, chị đã xuất hiện gây cho vợ chồng anh một bất ngờ lớn.
Ta và hắn
Hoàn toàn xa lạ
Đối với ta
Hắn là ...nước lã
Và ta là...con nhỏ người dưng!
Hắn có thói quen rất lạ:
Ngắm mưa rơi
Lãng mạn quá
Sao giống hệt ta!
Rồi ta phát hiện
Một thói quen khác nữa
Hắn
KHông thèm ngắm mưa rơi
Mà chỉ hay nhìn sang
Mảnh sân nhà bên cạnh
Để ngắm nhìn..
con nhỏ
người dưng!
Võ Thị Bạch Yến 92D
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Sáng nay vừa đến cửa lớp, tôi đã nghe tiếng cãi nhau inh ỏi, có cả tiếng đập bàn ghế, phát ra từ góc phòng nơi tôi "đóng đô". Khôgn cần quan sát "chiến trường" tôi cũng nhận ra đó là cuộc "đấu khẩu" giữa Cảnh Thư, mệnh danh là Thư "bạo lực" với thằng Hùng Rambo ngồi cạnh tôi, bởi lẽ tôi đã từng chứng kiến và ít nhiều bị ăn "miễng" bổi những cuộc "đùa giỡn nảy lữa" giữa chàng và nàng. Cũng vì vậy mà cái tên cúng cơm đầy mĩ miều của hai kẻ "tham chiến" được chúng tôi thay thế bằng hai cái tên mang đầy tính chất phim ảnh: Hùng Rambo và Thư bạo lực. Hàng ngày tụi nó đùa giỡn với nhau tuy hơi mạnh bạo nhưng rất vui vẻ. Sao nay khôgn khí có vẻ căng thẳng quá vậy? Tôi thắc mắc.
Nghe ngóng một hồi lâu tôi mới hiểu được nguyên nhân của cuộc "chiến tranh" này.
Số là sáng nay thằng Hùng Rambo vào lớp sớm, bỗng hắn giật mình khi thấy chỗ hắn ngồi lấm lem bùn đất, co cả cục gạch to tướng nằm ở trên bàn. Không cần hỏi han ai, hắng nghĩ ngay đó là tác phẩm của Thư bạo lực "rằng chỉ có con nhỏ ấy mới chơi nghịch như vậy thôi". Thế là hắn không ngần ngại trút hết số mực còn lại trong cây viết của mình lên chỗ ngồi của cô nàng mà hắn đã khẳng định là thủ phạm gây ra "đau thương" cho chổ ngồi của hắn. Để rồi sau đó vạt áo dài trắng thướt tha vô tội của cô nàng phải lãnh trọn. Và kết quả lả một cuộc "đấu khẩu" bất phân thắng bại xảy ra, cuộc chiến tranh mỗi lúc một gay gắt và không biết chừng nào mới dứt nếu không có tiếng trống vào học vang lên...
Mấy ngày hôm nay không khí lớp học bỗng trở nên nặng nề bởi thiếu vắng tiếng đùa giỡn la ó của tụi nó. Tôi cảm thấy buồn làm sao ấy, còn thằng Hùng Rambo thì cái mặt cứ lầm lì không thèm nói với ai một lời nào ngoại trừ tiếng trả lời khi thầy giáo hỏi bài, bên kia Thư bạo lực cũng chẳng kém. Thấy vậy tôi bảo thằng Hùng:
"Mày xin lỗi con Thư đi, mình con trai nhuờng người ta một chút không được sao". Nhưng nó cũng chẳng hề hấn gì, vẫn giữ vẻ mặt lạnh như "Rambo".
Trưa nay trong giờ chơi tôi với thằng Hùng đang lang thang trên ban công, bỗng thầy giám thị gọi đến. Vừa nghe tiếng thầy tôi giật thót người. " Chẳng lẽ mình lại gây nên chuyện gì hay sao"? Tôi tự hỏi. Còn thằng Hùng nhìn tôi với vẻ mặt lo âu, có lẽ nó đang nghĩ rằng chúng tôi lại được thầy "giảng bài" nội qui trường học. Nhưng không, khi chúng tôi bước vào phòng thầy mỉm cười với chúng tôi (một cái cười hiếm có). Không đọi chúng tôi thưa, thầy hỏi:
- Cái quạt máy ở lớp em mấy bữa nay có quay không?
Thằng Hùng nhanh nhảu đáp:
- Thừa thầy có ạ!
Tôi cũng buột miệng:
- Có phải thầy sửa nó không?
-Không! Không phải, thầy nhờ thợ sửa đấy. Hôm ấy trời vừa mưa xong ông thợ ổng mang cả dép vào lớp , chắc các em quét lớp mệt lắm hả?
Nghe đến đấy thằng Hùng bỗng giật mình.Hắn nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn. Cả hai im lặng nghe. Thầy nói hết, tôi với nó vội vã chào thầy về.
Đến bây giờ nó đã nhận ra cái "tác phẩm" bùn đất hôm nọ là do Bác sửa quạt tạo ra. Vậy mà...
Suốt cả mấy tiết học sau, thằng Hùng cứ quay tới quay lui có vẻ bức rức. Hình như nó muốn xin lỗi con Thư nhưng không dám. Bởi mình là nam nhi mà ai lại...đi xin lỗi con gái, nó nghĩ vậy...
Mấy ngày nữa lại trôi qua. Đằng ấy cũng không có dấu hiệu giải hòa. chịu không nổi hắng quyết định chịu phép -xin lỗi người đẹp.
Sáng nay hắn đi học sớm hôn mọi ngày và khôgn quên mang theo một lọ thuốc tẩy. Tiếng trống ra chơi vang lên. Hắn nhờ tôi mời Thư đến cho nó nói chuyện. Lúc đầu tôi không đồng ý nhưng nghĩ lại cũng tôi cho nó nên tôi bèn đánh liều "hi sinh" cho bạn bè! Sau đó không biết hắn nói những gì mà kể từ đó hắn vui vẻ hẳn lên và học cũng "sung" hơn trước. Trong giờ học thỉnh thoảng hắn nhìn qua bên "ấy" rồi cuời, cái cười tôi không hiểu nhưng cảm thấy vui lây.
Lê Văn Tiến 92B
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
XUÂN
Hoa mai hé nụ ở ngoài sân
Mới biết rằng xuân đã đến gần
Dưới đất trải dài đồi bích thảo
Trên trời lơ lững đóa hồng vân.
Gió mơn man nhẹ trên cành lá
Nắng trải mênh mông khắp chín tầng.
Hạ đến, thu đi rồi Tết lại.
Trong lòng bỗng thoáng thấy bâng khuâng.
Tập thể 93B.
(Bài thơ dường như mang âm hưởng thơ Đường - một thể loại thơ chúng tôi hay học trong giai đoạn đó).
THƯ TÍM
Lật trang thư màu tím
Hắn có ai đợi chờ
Đọc cánh thư màu tím
Cả đất trời thành thơ..
Ai đã biết mộng mơ.
Quên sao tà áo trắng?
Ai đã từng cảm nhận
Một nỗi buồn vu vơ..
Ai đã từng thẫn thờ..
Hỡi cánh thư màu tím?...
Tôn Ngọc Phượng 92A.
Ý XUÂN
Hương xuân nhè nhẹ lan xa
Hòa cùng hương của trăm hoa đón mừng
Ước gì chỉ có mùa xuân
Để cho hoa khỏi bao lần tàn phai.
Trần Văn Thành 93B
HOA XUÂN
Hoa kia ai chẻ làm năm cánh
Mang một sắc vàng cùa chúa Xuân
Lung linh trong gió, hương hoa tỏa
Rợp mát trời xuân một góc vàng.
Nguyễn Thị Huyền Trân 93B
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
1. Con trở về thăm lại trường xưa
Nấp ở ngoài, con lắng nghe thầy giảng
Lời ấy ngày xưa, êm như tiếng hát
Đưa con bay cuối đất cùng trời
Nay con về lại với thầy thôi
Để nghe lần nữa những bài thầy giảng
Để tâm hồn con quyện cùng tiếng hát
Bay đi đâu cũng nhớ mãi cội nguồn.
Hồng Liên 93D.
2. Thầy đứng đó tóc đà điểm bạc
Vấng trán người lác đác nếp nhăn
Thầy ơi! Vẫn đó khó khăn
Nhưng sao môi vẫn vầng trăng nụ cười
Một mai dẫu có ra đời
Vẫn không quên được thầy ơi! Nghĩa tình.
Ái Lâm 93D.
3. Ơn thầy dạy dỗ nên người
Vun trồng chăm bón cho đời thêm xanh
em nguyền chăm chỉ học hành
Đáp công khó nhọc thầy dành...thầy ơi!
Hồng Nhung 93D
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Theo yêu cầu của Myhanh, xin đăng bài của Bạc Hà The trước nhé. Bài này nằm trong trang 18 của đặc san Xuân.
THỀ THÀNH THẬT
Ta quên nhỏ mỗi lần lên bảng
Lóc cóc đều..đôi guốc nhỏ khua vang
Giờ Công dân, cả lớp lặng trang
Tay bưng miệng, nín cười, nhìn "kỵ sĩ"!
Ta quên nhỏ một lần đến trễ
Thầy gọi tên, không có nhỏ trả bài
"Khoan thầy ơi, xin hãy chờ một thể"
Lóc cóc giòn.."kỵ sĩ" đến hành lang!
ta quên nhỏ, chiều mây lãng đãng
Giờ tan trường, buông nhạc ngọc sau lưng.
Ta theo nhặt tiếng rơi ép vở
Kẻo người đời giẫm phải tội guốc xinh.
Chả nhớ đâu, ta thề quên nhỏ
Ta chẳng thèm nghe tiếng gõ trong veo
Ờ mà...nhỏ ơi...khi phượng đỏ
Dẫu guốc mòn, tặng ta để ..."quên nhau".
Bạc Hà The
(ĐT Phương Thảo 92A).
PS:Bài thơ dễ thương quá phải không nào?!
Phương Thảo là một cây văn của lớp 92A. Mỗi lần phát bài tập làm văn, bài văn được thầy cô đọc hầu hết là bài của Thảo. Nói không ngoa thì văn của Thảo không hề thua văn của lớp D. Nhớ hồi cắm trại, Thảo làm nguyên bài sơ táo quân rất hay. Không biết có ai còn giữ bài sớ này không. Không những giỏi văn, Thảo cũng giỏi những môn khác. Thảo có tướng đi vội vã, kèm theo tiếng guốc lộc cộc. Không biết nhân vật trong bài thơ có một phần hình ảnh của Thảo không?
__________________
...Từ độ mang gươm đi mở cõi.
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long...
thay đổi nội dung bởi: 92A01, 31-03-2009 lúc 09:47 AM.
Ta và hắn
Hoàn toàn xa lạ
Đối với ta
Hắn là ...nước lã
Và ta là...con nhỏ người dưng!
Hắn có thói quen rất lạ:
Ngắm mưa rơi
Lãng mạn quá
Sao giống hệt ta!
Rồi ta phát hiện
Một thói quen khác nữa
Hắn
KHông thèm ngắm mưa rơi
Mà chỉ hay nhìn sang
Mảnh sân nhà bên cạnh
Để ngắm nhìn..
con nhỏ
người dưng!
Võ Thị Bạch Yến 92D
Bạch Yến là một người lãng mạn, đa cảm đã làm cho bao trái tim các chàng cùng khoá hay khác khoá bao phen đập...loạn xạ. Bài thơ này không biết Bạch Yến viết về ai, hình như là một anh khóa trên. "Mảnh sân nhà" ở đây chính là lớp học. Lớp D có nhiều người lãng mạn lắm, tối tối hay ra cầu dây ngăm trời trăng sông nước. Chắc là ở chính nơi đây B.Yến đã gặp người cùng ngắm mưa rơi?
__________________
...Từ độ mang gươm đi mở cõi.
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long...