Là một người bạn thân của An, em rất cảm ơn về những ý kiến giúp đỡ và tấm lòng của các bạn và của tác giả bài viết này. Em cũng đã đọc bài viết của Magicboy
và đây cũng là điều em trăn trở rất nhiều từ lúc nghe kế hoạch vận động của CHS.
Em nghĩ khi bài viết này đưa lên diễn đàn có thể gây ra tâm trạng không tốt cho đọc giả và những bạn đang muốn giúp đỡ An. Nhưng thiết nghĩ chúng ta cần phải xem xét thấu đáo mọi khía cạnh của vấn đề, vì việc vận động quyên góp của chúng ta đang đưa ra không phải là một vấn đề nhỏ, và có rất nhiều vấn đề khó khăn mà chúng ta sẽ phải gặp ( ở đây em xin được không nêu cụ thể ). Mặt khác em cũng biết hiện nay gia đình An đang không đồng ý, và liệu chúng ta có thể thuyết phục được không khi gia đình đã quá mệt mỏi và không muốn phải đối mặt với một thử thách lớn khác ( case mổ ). Và các bạn có nghĩ đến tâm trạng của An không? Liệu rằng An đã biết rõ về căn bệnh của mình chưa? Nếu An chưa biết thì chúng ta có nhẫn tâm cho An biết hay kô? Còn nếu như An đã biết thì liệu An có thiết tha được mổ hay không? Và chúng ta có thuyết phục tiếp tục An được không? Ở đây em chỉ muốn nói một điều :" Chúng ta dù có làm gì đi nữa thì ý kiến của An và gia đình An vẫn là cuối cùng và quan trọng, chúng ta phải tôn trọng, đó cũng là một sự giúp đỡ lớn lao về mặt tinh thần đối với An và gia đình bạn ấy " Bản thân em một người bạn thân thiết với An như anh em, em rất mong An khỏi bệnh và không muốn đây là sự thật cũng như mọi người. Nhưng chúng ta cần phải hỏi tại sao gia đình An không mong muốn ? Đây là điều em nghĩ cần phải giải quyết trước khi chúng ta có thể tiến hành cuộc vận động để ghép tuỷ.
Mọi sự đóng góp giúp đỡ đều đáng quý.
Tất cả những điều các bạn đang nói là điều tôi đã từng trăn trở, trước khi post lên diễn đàn lời kêu gọi.
Trước khi quyết định trả lời lần đầu tiên trên diễn đàn sau lời kêu gọi của Hòang Hiệp, và các bạn khóa 99 tôi đã có một tuần để suy nghĩ, đọc sách và hỏi thăm ý kiến các chuyên gia... tôi đã cảm nhận được những vấn đề sẽ xảy ra... và tôi tự hỏi mình phải làm gì đây...
Rồi tôi nhớ lại những chuyện đã qua, tôi nghĩ đến người thân tôi, tôi nghĩ đến bản thân tôi nếu trong hoàn cảnh An, tôi mong mỏi điều gì...
Và tôi đã có câu trả lời...
Tôi biết rất rõ khuyết điểm của tôi: LÀM VIỆC THEO CẢM TÍNH, không theo những suy nghĩ thực thế, có lẽ tôi quá duy ý chí, nhưng thực lòng tôi muốn điều tốt nhất đến với An.
Thành thật mà nói, những suy nghĩ trái ngược nhau chẳng có nghĩa là sai...
Điều duy nhất tôi sợ rằng mình không đủ can đảm để đeo đuổi một mục đích nào đó dù biết rằng hy vọng rất ít. Điều tôi lo sợ rằng nếu chúng ta dừng lại..chúng ta đã đánh mất một cơ hội sống cho bạn mình.
Tôi sẽ cố hết sức trước khi bỏ cuộc. Các bạn hãy chờ đến thứ 3. Thời hạn cuối cùng, để chúng ta quyết định tiếp tục hay dừng lại.
Originally posted by worm@Apr 17 2005, 11:36 AM Mặt khác em cũng biết hiện nay gia đình An đang không đồng ý, và liệu chúng ta có thể thuyết phục được không khi gia đình đã quá mệt mỏi và không muốn phải đối mặt với một thử thách lớn khác ( case mổ ).
Xin đính chính với Worm, bởi vì chúng ta hòan tòan không biết được những gì sẽ xảy ra với An nếu ghép tủy hoặc không. Nên chúng tôi hòan tòan không có ý thuyết phục gia đình An làm cái này hay làm cái kia. Việc có thể làm là đưa ra những lời khuyên thật hữu ích từ các chuyên gia Huyết Học, đến lúc đó gia đình An sẽ có quyết định.
Có lẽ thứ 2 hoặc thứ 3 chúng ta sẽ có câu trả lời.
Dù gì đi nữa ai cũng hy vọng An có thể được cứu sống. Còn khả năng An sống được hay không thì không phải do chúng ta quyết định. Vậy chúng ta cứ làm theo cái tâm của chúng ta.
Sáng nay Rùa nhận được thông báo là: Đoàn trường Đại Học Cần Thơ đã phát động quyên góp giúp đỡ An, thông báo này đến tất cả đoàn viên là sinh viên và cán bộ của trường.
Các bạn sinh viên, bạn của An đã rất nhiệt tình.
__________________
Rồi ngày sẽ trôi qua, Cuộc đời vẫn đẹp sao!!! ctdiemai@yahoo.com
Kể chuyện bác sĩ Hùynh Thanh Tuấn cho các bạn nghe...
Má tôi đọc báo biết chuyện của bác sĩ Tuấn, gọi phone bảo tôi đến thăm bs sĩ Tuấn dùm và gửi chút tiền ủng hộ. Má tôi đâu có hỏi tôi xác suất thành công là bao nhiêu phần trăm đâu, mà cả ngàn người khác cũng đâu có ai hỏi vậy. Chỉ nói, tội quá còn trẻ vậy mà... Đang ngồi nói chuyện với Tuấn có một bà thím từ Cái Bè lên thăm ghé gửi tiền ủng hộ bsTuấn, bà nói lên từ hồi sáng nhưng bv không cho lên phải chờ đến 10 giờ mới lên được, rồi bà ra về không quên dặn bác sĩ nhớ cầu nguyện Trời Phật phù hộ.
Tuấn dù đang hoá trị nhưng trông vẫn rất khoẻ và lạc quan, tôi hỏi đến Tuấn về khả năng sang nước ngoài ghép tủy. Hiện Tuấn đang tìm nhóm tủy phù hợp với mình. Giá thành thử HLA ở Việt Nam là 500USD một lần, nên khả năng tìm người cho tủy ở Việt Nam là rất tốn kém. Hy vọng rằng các ngân hàng tủy trên thế giới sẽ có mẫu tủy phù hợp với Tuấn trong thời gian sớm nhất.
Rồi tôi đi gặp ông Keng Fong, đại diện của Singapore General Hospital tại VN. Hỏi thăm về giá thành ghép tủy tại Sing, chi phí toàn bộ là: 93.000USD cho ghép tủy có người cho (donor); còn tự ghép (autollogus) khoảng 54.000USD. Thời gian nằm điều trị khoảng 40 ngày. Thời gian để có thể tìm được tủy phù hợp tối thiểu là 3 tháng nếu may mắn.
Khi tôi nói cho Tuấn nghe điều này, Tuấn kêu lên 3 tháng...sao lâu vậy...
Nhưng nếu tầm soát để tìm người có HLA phù hợp thì rất tốn kém...
Cầu trời cho Tuấn may mắn tìm được tuỷ cho phù hợp.
Con đường đi đến ghép tủy của Tuấn thật chông gai, và mù mịt, nhưng tôi thấy bạn vẫn lạc quan, dù đôi mắt ngân ngấn nước mắt...
Trên giường Tuấn để đầy sách về Đạo Phật và một xâu chuỗi... Tôi nhận thấy nếu không có một sức mạnh tâm linh to lớn... bạn tôi không thể bình thản được như thế...