em đã đọc trong 1 cuốn sách,của 1 tác giả viết truyện trên mạng được in thành sách,đại ý rằng: đàn bà khác đàn ông ở chỗ, cho dù họ cô đơn đến đâu thì người đàn ông họ cần cũng chính là chồng họ, không thể thay thế bằng người đàn ông khác. Vì thế mà họ vẫn có thể chịu đựng trong 1 cuộc hôn nhân không hạnh phúc. em còn quá nhỏ để có thể hiểu hôn nhân là gì và hanh phúc hay khổ đau trong đó là như thế nào, nhưng em nghĩ rằng người phụ nữ luôn là người vĩ đại , vì th61 nếu ngưới đàn ông không hiểu được điều đó và iu thương người phụ nữ của mình thì đáng bị... bị gì nhỉ, hà..ĐÙNG! 1 phát thôi Chú mọi người luôn hạnh phúc bên người mình yêu thương.
__________________
"Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh...."
..Chú mọi người luôn hạnh phúc bên người mình yêu thương.
Cái này kì à nha , tội này có đáng bị.. "đùng 1 phát" hông nhỉ
@buồn: mỗi khi buồn thì đi uống coffee, đi lang thang một mình cũng thú vị lắm. Nhưng đừng gặm nhấm nỗi buồn lâu quá, vì như vậy nó càng làm mình buồn thêm, còn về mặt y học thì chẳng có lợi cho sức khỏe tí nào nếu lúc nào cũng buồn. Buồn nói đúng..chúng ta không thể yêu 2 lần một người, tuy nhiên hãy thử yêu 3,4,5 lần xem sao.. thời gian sẽ giúp anh ấy hiểu bạn. Chúc cho 2 người sớm tìm được cảm giác như cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Còn mình, nếu đã không yêu 2 lần một người được thì mình chuyển sang yêu 2 người một lần
__________________
Don't lose your way
With each passing day.....
/)__/)
(='.'=)
(")_(")
chào em Buồn!
tôi đang rất buồn thì đọc được tâm sự của em, (nhưng tôi buồn là do chuyện khác chứ ko phải tình cảm ), em đã đọc câu này chưa " thành công là mình đạt được cái mình muốn, còn hạnh phúc là mình muốn cái mình có" ( hình như của Bertnard russell) vậy hiện tại nếu muốn biết em có hạnh phúc hay có khả năng hạnh phúc lại không thì em phải xem lại em có muốn những gì em đang có không, hay em cũng muốn giải thoát. nếu em muốn hạnh phúc anh nghĩ chắc chắn là em sẽ có cách, còn nếu em cũng thực sự không muốn cái mình đang có nữa thì hãy mạnh dạn giải thoát ( giải thoát thì quá dễ rồi).
anh nghĩ ông xã của em cũng đang có tâm trạng như em.
chúc em hạnh phúc!
Cám ơn các anh chị! Hạnh phúc là gì? Một ngày nào đó, anh về thật sớm, đưa cả nhà đi chơi hoặc đi ăn món gì đó. Nhưng có lúc nào anh nghĩ như vậy sẽ là hạnh phúc? Ngày sinh nhật, lễ tình nhân, 8/3. Chỉ cần 1 lời nói: Chúc mừng sinh nhật em. Thế là quá đủ.
Hoặc lúc bệnh, chỉ cần 1 câu: em thế nào, anh mua thuốc nhé hay anh đưa em đi khám? Hoặc em sao thế?... Mà thôi. Một khi người ta nhận ra gia đình là quan trọng, chắc lúc ấy, có thể đã vuột mất...
thay đổi nội dung bởi: TheDeath, 27-03-2008 lúc 08:12 AM.
Lý do: bài viết bị lỗi font chữ. Mod chỉ chỉnh sửa font chữ và vẫn giữ nguyên nội dung!
"Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hoá cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc"
Hãy thử tự đi chơi, tự học những thứ mà mình yêu thích... Cố gắng không phụ thuộc vào người kia nữa... Cuối cùng bạn phải nghĩ rằng quyền mưu cầu hạnh phúc là quyền của con người, thế nên nếu cuộc sống hôn nhân đã thực sự đỗ vỡ và đã dùng tất cả mọi biện pháp mà tình hình "hạnh phúc" không còn thì bạn nên làm điều mình cần làm! Chắc bạn hiểu ý mình nói...
__________________
Không thể thay đổi ngày hôm qua!
@Buồn: Mình thích Trần Tiến ở câu:
"Hạnh phúc quá đơn sơn mà tôi đâu có ngờ"
Uh hạnh phúc đôi khi những điều thật giản dị, thật đơn sơ như Buồn đã đề cập. Tuy nhiên đó là quan niệm của Buồn thui còn quan niệm của ông xã thì sao? Đôi khi ông xã là người sống nội tâm không giõi bộc lộ tình cảm bằng hành động hay lời nói. Có khi ông xã lại quan niệm hạnh phúc là cái gì cao xa lắm như kiếm thật nhiều tiền, cất nhà to, mua xe cộ đưa vợ con đi du lịch chẳng hạn... Có bao giờ hai người trao đổi về vấn để này chưa? Nếu thấy quan niệm xa nhau quá thì phải thuơng lượng và thoả hiệp để đi đến điểm chung.
Uh nếu vẫn còn muốn thuộc về nhau thì rất dễ để thông cảm nhau, tin tưởng, chia sẻ và chấp nhận. Khi không còn muốn thuộc về nhau thì cũng nên chấm dứt. Sống cần có những quyết định không nên để thời gian trôi qua nặng nề cho cả hai.
Chúc Buồn tìm ra quyết định tốt cho mình nhé!
__________________ Necessity is the mother of in(ter)vention.
Speak softly & carry a big stick. My Technical Blog
Chào chị Buồn ! Em là 1 thành viên mới. Và cũng có lẽ nhỏ tuổi hơn chị nhiều.
Đọc bài viết của chị em thấy buồn quá. Tuy em chưa có đủ kinh nghiệm sống để có thể góp ý cho chị một lời khuyên. Hoặc hy vọng rằng giờ đây mọi chuyện đang chuyển biến tốt đẹp.
Em cũng từng chứng kiến một cảnh gia đình như thế. Không hoàn toàn nhưng cũng có vài điểm giống với tình cảnh của chị.
Họ đến với nhau vội vàng. Người con trai những tưởng đó là tình yêu, đó là hạnh phúc. Nhưng sau 1 năm chung sống anh ấy mới nhận ra rằng cuộc sống gia đình còn có rất nhiều vấn đề khác nữa. Sự cảm thông và chia sẻ. Có một khoảng thời gian anh về nhà mà không cảm thấy vui, anh tránh gặp mặt vợ. Anh cho rằng người vợ không hiểu mình. Trong suy nghĩ của anh, anh đang dốc hết sức lực cho gia đình, làm việc không ngơi nghỉ để lo cho gia đình một cuộc sống đầy đủ. Nhưng chị lại không hiểu, cứ hay phàn nàn anh không biết quan tâm chị, anh chỉ lo công việc của anh mà không hề biết tới cái gia đình bé nhỏ của 2 người.
Còn người vợ, chị ở nhà lo cơm nước, chỉ biết có anh, hằng ngày đợi chờ anh về. Nhưng anh lúc nào cũng bạn bè rồi các mối quan hệ xã hội.
Vậy là mâu thuẫn xảy ra, chiến tranh lạnh trong ngôi nhà nhỏ ấy. Càng ngày họ càng không hiểu nhau.
Nhưng qua lời khuyên của bạn bè, anh nhận thấy đó là con đường mình đã chọn. Anh quyết định tiếp tục đi trên con đường đó, còn nước còn tát. Anh nhận thấy mình cũng có điểm sai. Anh tập bớt đi cái tính nóng nảy và ăn nói cộc lốc của mình. Họ nói chuyện nhiều hơn, cùng nhau tìm cách giải quyết vấn đề đang gặp phải. Còn người vợ, chị quan tâm anh nhưng không gò bó anh. Chị cũng thổ lộ những bức xúc trong lòng để anh có thể hiểu chị hơn. Những cử chỉ quan tâm nhỏ của chị đã làm một người có thể gọi là "vô tâm" như anh cũng dần dần nhận ra.
Rồi cuộc sống của họ đã tốt đẹp hơn, tiếng cười bắt đầu trở lại bởi họ tìm thấy tiếng nói chung và sự đồng cảm.
Đó là câu chuyện em đã chứng kiến, hy vọng sẽ phần nào giúp được chị.