Thú thật, khi ra đi, hành trang mang đầy ắp kỷ niệm. Ðôi lúc, ta muốn trở về để được sống lại những giây phút ấy. Nhưng ước muốn chỉ trỗi lên khi lòng bỗng dưng... lãng mạn. Còn sau đó, bao nhiêu thứ xô bồ vội vã khỏa lấp ngay. Về để làm gì?
Về làm gì???
Đọc bài viết của PhanDinh cảm thấy hơi buồn buồn...
Buồn vì điều bạn nói là sự thật! Trong lòng mỗi cựu học sinh LQĐ vẫn còn đó một tình cảm yêu mến với ngôi trường cũ với thầy cô giáo cũ vớinhững kỷ niệm... Nhưng tất cả chỉ là cảm xúc chỉ chợt về trong những lúc lòng lãng đãng... và sau đó ....Về làm gì???? Vì sao lại như vậy... bởi gì chúng ta cũng chẳng biết về để làm gì.... , cảm xúc rồi sẽ trôi qua, chúng ta đã quá bận rộn những những điều đang xảy ra trong cuộc sống hối hả này...
Nhưng nếu như những tình cảm chỉ tồn tại trong lòng... thì đó chỉ là những tình cảm "chết". Những cảm xúc sẽ chết đi theo thời gian... Cho đến một ngày kia, khi tôi cảm thấy được sự mong manh của cuộc sống này, tôi nhận thấy phải làm một điều gì đó hữu ích hơn chỉ là những cảm xúc trong lòng mình. Để một mai, khi không còn các thầy cô ở ngôi trường này, khi không còn một người bạn nào quen biết trong ngôi trườngnày, hay thậm chí không còn ngôi trường mang tên LQĐ đi nữa ...thì những gì chúng ta làm hôm nay sẽ không là vô ích, đó không chỉ là một cảm giác trong lòng của từng cá nhân mà đó là truyền thống trong từng thế hệ... Tình yêu chỉ có ý nghĩa thực sự khi nó là hành động chứ không phải là cảm xúc.
Tôi nhìn thấy ngọn lửa trong tim của tất cả cựu học sinh, nhưng không biết làm sao để gom thành một đống lửa to lớn để là ngọn lửa hữu ích, mỗi ngày tôi đang cố gắng nhóm lên ngọn lửa ấy, đừng để nó tắt các bạn, rồi những thế hệ sau sẽ tiếp tục gìn giữ...
Chúng ta đang gặp khó khăn, có quá nhiều khó khăn, điều đó khiến cho mọi người mỏi mệt.
Vấn đề chúng ta cần phải làm là mang lại sự hữu ích cho chính ngôi trường yêu quí của mình. Chứ không phải là những tình cảm suông những, là những cảm xúc lãng mạn. Chính vì thế hơn 50 người chúngta đã tích cực làm việc trong hơn hai tháng nay, chỉ để biến những tình cảm của mình thành những hành động . Chúng ta đã có website để học tập để trao đổi thông tin, chúng ta đã có một mạng lưới liên lạc dù chưa được hoàn thiện, chúng ta đã có một quỹ nho nhỏ đủ để hỗ trợ vài học sinh nghèo. Vậy thì chúng ta cần làm gì nữa? Làm sao để cho những hoạt động chúng ta thật sự hiệu quả, không phải là hình thức, để không phụ lòng tất cả nhữngngười đã góp công góp của... Chúng ta đang cần sự gíup đỡ của tất cả các thành viên hãy tìm ra những học sinh thật sự cần sự hỗ trợ, lực lượng CHS đã ra trường khá lâu nên không thể nào nắm tình hình ở trường tốt bằng các em mới ra trường hoặc các bạn đang làm việc tại trường... mong tất cả cựu học sinh hãy hỗ trợ để vượt qua lúc khó khăn này.
Mong lắm thay!
Đọc bài viết của PHANDINH xong tự nhiên thấy buồn gì đâu. Câu chuyện của PD đáng để mỗi người chúng ta đọc và suy ngẫm. Về trường có thật sự lãng nhách ???? Hoàn toàn Taurus không biết là PD đã bị shock như thế nào khi về trường mà lại có những suy nghĩ như dzậy? Không dám nói là PD nói sai hay nói quá…. cũng ko dám khẳng định là về trường là đúng, là cần thiết như thế nào. Nhưng có một điều mà cả Taurus, cả chú Hiệp cùng những admin tạo ra website này và toàn thể các members đang đóng góp vào website dám khẳng định rằng: “Hôm nay chúng ta ở đây…. không phải đơn giản là để giải trí mà là cùng nhau xấy dựng và giữ gìn những giá trị, những tình cảm mà mọi người đã, đang và sẽ có khi nghĩ về mái trường Lê Quý Đôn”
Mỗi người chúng ta khi đặt chân vào trường cho đến khi rời khỏi trường để hoà mình vào cuộc sống mới, dám hỏi có mấy ai khẳng định rằng “Tôi không hề có chút kỉ niệm, chút tình cảm nào?” Cho dù đó là yêu thương, là căm ghét, ít nhiều gì cũng có…. bởi sống trong một tập thể, không biết những hỉ, nộ, ái, ố…. hoá ra ta là người gỗ đá sao ??? Ai cũng có quyền tự do về phương diện tình cảm, tôi không thể bắt bạn yêu những thứ tôi thích, càng không thể ép bạn ghét luôn những gì tôi ghét…… thế nhưng có hơi quá khi phát biểu: “Về để làm gì ? Lãng nhách ? ” Ừ thì bạn không thích vì một lý do nào đó của riêng bạn, chúng tôi ko quan tâm và thực sự tôn trọng sở thích của cá nhân bạn, nhưng nói để mà mọi người hiểu nhau, thông cảm cho nhau. Thời gian cứ trôi, lặng lẽ nhưng khắc nghiệt, đúng là nhiều lúc những ước mơ quay trở về sống những ngày thơ mộng ngày xưa đôi khi trỗi dậy mãnh liệt rồi bị vùi lấp bởi những vòng xoáy cuộc đời (bao nhiêu thứ xô bồ khoả lấp????), thế nhưng nếu không có quá khứ thì làm sao có hiện tại và tương lai???
Về để được ai đó gọi bằng anh, bằng chị, để cho oai??? Oai được cái gì??? Xin thưa rằng……. Không được gì cả…. nhưng về không phải để được gọi tiếng anh, chị…. về để gặp lại thầy cô hay bạn bè….. Chắc PD hay gặp bạn cũ nên nói dzậy…. PD không biết có những người ở xa một năm, hai năm không gặp lại bạn cũ, thầy cô, những dịp họp mặt, lễ tết gặp lại, thấy thương nhiều nhiều lắm….
Có lẽ những năm qua, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến ta thích ứng không kịp, rồi cuộc sống quá nhiều áp lực khiến người ta cáu gắt. Ngay cả chuyện cựu học sinh về không được ở lại nội trú cũng đủ làm những tình cảm ngày xưa bị tổn thương, không rõ lý do, cũng ko biết đúng hay sai, nhưng hãy thông cảm và cố chấp nhận….. Nhà trường luôn có những lý lẽ riêng của họ.
Đúng như chú Hiệp nói, không phải tự nhiên mà trang web này được lập ra, nó được lập ra để biến những ước mơ thành sự thật. Vì thế mong các bạn hãy ủng hộ và vun đắp cho những ước mơ này được chắp cánh bay xa, sẽ còn nhiều, rất nhiều khó khăn trước mắt, nhưng tất cả chúng tôi sẽ ghi nhận tình cảm của các bạn như là một sự động viên tinh thần to lớn để hoàn thành thật tốt những gì chúng ta đặt ra.
Cám ơn PD đã cho chúng tôi những giây phút nhìn lại tình cảm của mình và nhận ra một điều: “Tình yêu chỉ có ý nghĩa thực sự khi nó là hành động chứ không phải là cảm xúc” (nguyên văn của chú Hiệp……) :P
PS: không cần thay đổi quan điểm nếu bạn không thấy những lời nói của Taurus và chú Hiệp là đúng. Tự do muôn năm !!!!!!!!!! Nhưng dù sao… cám ơn đã đọc bài viết của Taurus……Merci….
__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *
ke ke.... chú Hiệp keke.... nghi ngờ đại ca Hiệp đang có âm mưu hạck , hay crack ai đó..... keke
mọi người cẩn thận nhá, híc,,,,,,, cụ thể là.... chị em cẩn thận nhá....
Tự dưng đại ca Hiệp xuống giọng....... làm tieunhoc ta.... run run... keke..
Cảm giác như..... sắp có phi vụ ăn uống gì đang đưọc thiết lập...
Warnning: Không được phát biểu linh tinh.. để người ta làm ăn.
__________________
Có những lúc thật BUỒN nhưng người ta vẫn cứ phải CƯỜI
híc.... sao tui cảm thấy tui..... bị lép vế wé ta...... híc
chiện gì đang xảy ra dzậy ta .......... híc... admin bị nạn bởi.... super advisor sao ta ........ híc.......
Buồn 1 phút......
Nhưng mu`h.... 1 điều nhịn 9 điều lành...... đại ca có **** đưọc nhớ dẫn em đi ké là được roài...... khì khì.....
__________________
Có những lúc thật BUỒN nhưng người ta vẫn cứ phải CƯỜI
Diễn đàn của chúng ta đang thu hút rất nhiều người nên lượng bài viết gởi về liên tục nên có lúc mình đọc không kịp luôn. Ví dụ như lúc nãy khi đọc bài viết của Taurus thấy nhiều bức xúc của bạn chưa kịp viết bài thì thấy Hồng Liên đã có ý kiến phản hồi. Chưa kịp đọc xong thì thấy bài của Hạnh Uyên gởi lên. Thành ra những điều mình định nói Liên và bé Hạnh Uyên đã nói hết rồi. Giận quá.
Nói đùa thôi chứ mình rất vui khi hoạt động của diễn đàn đã bắt đầu đông vui và thu hút đến thế. Cũng xin bày tỏ một vài cảm xúc của mình nhân đọc bài viết ở chuyên mục này mà khởi đầu là bài của bạn PhanDinh.
Khi đọc lần đầu bài viết này mình cũng bị shock như Taurus và cũng định viết một cái gì đó như bạn Liên nhưng khi đọc kỹ lại thì thấy không phải thế. Hoá ra "thấy vậy mà không phải vậy".
Thật ra tôi biết bạn PhanDinh là một người rất có tấm lòng với trường, với Hội chúng ta và hình như bạn cũng là người khá "hoài cổ" chứ không phải là bạn dững dưng vô tình khi tuyên bố "Về trường cũ làm gì? Lãng nhách!" đâu. Đó chỉ là cách bạn đặt vấn đề để nói về một vấn đề khác. Có thể hiểu đó là một lời trách móc của bạn đối với ngôi trường cũ khi những lần về thăm trường có những việc không như ý muốn làm bạn cảm thấy lạc lõng. Chúng ta cũng hiểu rằng bạn PhanDinh đã dành rất nhiều tình cảm cho ngôi trường của chúng ta nên mới có lời trách yêu như thế. Tôi rất đồng cảm với bạn vì chính tôi cũng như rất nhiều người đã trải qua cảm giác như vậy.
Những năm đầu mới ra trường tôi là người rất hăng hái về thăm trường cũ. Năm nào cũng vậy, tôi cứ chờ đến ngày 12 - 11 và ngày cắm trại xuân của trường là cùng rủ nhau về bởi niềm vui gặp lại thầy cô, bạn bè, những anh chị và những đứa em. Năm đầu chúng tôi về rất đông. Năm ấy tôi nhớ trường có nhờ mấy đứa em dựng cho cựu Học sinh một cái trại nhưng nó trống toát nên chúng tôi gọi vui là "trại dưa hấu" vì trong y như một quầy bán dưa hấu ven quốc lộ chúng ta thường thấy vào mùa tết.
Những năm sau đó bạn bè về ngày một thưa dần. Đứa thì bận lo thi cử, đứa thì đã có niềm vui riêng. Cứ y như rằng khi tôi nghe tin một đứa nào đó vừa tìm được "một nửa cho mình" thỉ kể từ năm đó không thấy nó về trường nữa. Những năm sau thì hầu như không còn mấy đứa về. Tôi cũng ráng về 4 năm đầu và sau đó không về nữa. Ra đi làm rồi càng ít thời gian hơn. Nhưng đó cũng chỉ là cái cớ. Tôi chắc rằng mọi người không về nữa vì sợ cảm giác lạc lõng mà thôi.
Cũng may sau này tôi đã có cách làm cho mình bớt lạc lõng. Cứ mỗi dịp về trường ghé thăm bố Hoè tôi lại được dịp làm quen với vài đứa em. Thế là một hai năm ghé lại vẫn còn có ai đó để chuyện trò. Đó là điều động viên tôi nhiều nhất. Vậy đó, tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ bớt lạc lõng hơn nếu như mình biết tạo ra những mối quan hệ. Mà theo truyền thống Lê Quý Đôn mình thì việc tạo ra các mối quan hệ giữa các thế hệ cũng không khó lắm. Cứ bảo là mình đã từng học Lê Quý Đôn Long An thì tự dưng câu chuyện lại rôm rả. Nhớ có lần tôi đang đi giữa Sài Gòn chợt nhìn thấy một em gái chạy xe đạp phía sau có kẻ dòng chữ "97A..." tôi biết ngay đó là cựu học sinh trường mình. Thế là tự dưng không quen biết trước, hai anh em chúng tôi vẫn có thể trò chuyện với nhau suốt một quãng đường dài và sau này vẫn còn giữ liên lạc. Giờ đây chúng ta đã có website có hoạt động của Hội rồi tôi tin rằng chúng ta sẽ bớt lạc lõng khi tìm đến nhau. Ví dụ như tôi và Meohoang, Tieunhoc trước đây có ai biết nhau đâu thế mà giờ đây đã rất thân tình. Có nhiều người bảo với tôi rằng tự dưng họ rất tin tưởng những ai đã từng học dưới mái trường Lê Quý Đôn (tôi cũng tin nhưng tất nhiên cũng cần... phải cảnh giác).
Chúng ta cũng không nỡ trách trường vì các thầy cô ngày một lớn tuổi, học trò ngày một nhiều có khi không nhớ hết. Vả lại những hoạt động tổ chức ở trường không phải ai muốn cũng làm được. Tôi biết có nhiều thầy cô vẫn ấp ủ việc tổ chức cho đàn hoàn để đón các cựu học sinh trở về nhưng có khi lực bất tòng tâm. Thôi thì chúng ta phải đứng ra tự làm việc đó cho mình. Bởi tôi thường quan niệm rằng ngôi trường ấy là một "duyên may" cho anh em chúng ta gặp gỡ. Còn sau đó mọi người quyết định có tiếp tiếp tục gắn bó hay không đó mới là sự "lựa chọn" của riêng mình. Cũng may chúng ta cũng đã làm được một số việc để có thể tin rằng từ nay chúng ta sẽ không còn lạc lõng khi nhớ về trường cũ. Chúc cho PhanDinh, tôi và mọi người sẽ tìm lại được cảm xúc để việc trở về mái trường xưa sẽ không còn là chuyện LÃNG NHÁCH.
Thân mến!
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Hay hay...... lâu lâu mới đọc được những lời lẽ như vậy.........
Nhưng nghe quen quen...... có lẽ nhân vật này.... kô lạ lắm đâu...... hì...
Nghe phong cách nói chiện bít ai liền........
Túm lại là : HAY , cần có những bài phản bác hay như vậ khì khì... chứ đồng tình mãi ..... mất vui....... khè khè.....
__________________
Có những lúc thật BUỒN nhưng người ta vẫn cứ phải CƯỜI
Anh PhanDinh đã thả một quả bom nổ tung diễn đàn. Lâu lâu phải thả một quả bom như thế cho mọi người thức tỉnh chứ.
Vài lời của gió:
Trích:
LQĐ là ký ức mà ... nói thiệt nhiều lúc tưởng đã bị bụi phủ hết trơn, nhưng hôm nay lấy chổi quét bụi ra cũng còn mơí nguyên mặc dù đã xa lắm rồi. Ba năm LQĐ cho tôi nhiều kỹ niệm, vui có, buồn có, đẹp có, không muốn nhớ tới cũng có.
.....
Nhưng bây giờ thì con biết, những tình cảm tụi con dành cho trường lớp, tía má, bạn bè là rất thật. Thứ tình cảm đẹp mà chắc là con không thể tìm thấy ở đâu được.
Ngọc Dung K93
Trích:
LQĐ là ngôi nhà chung của chúng ta ,nơi đó đã khắc ghi bao kỉ niệm. Khi đã bước vào đời thì những kỉ niệm đó ko phai mờ mà vẫn sống mãi. Có khi nó ẩn sâu vào trong tiềm thức mà bất cứ lúc nào cũng có thể thức dậy, trào dâng...để cho 3 tiếng Lê Quí Đôn sao mà thân quen, ấm áp. Đây cũng chính là sợi dây thiêng liêng kết nối chúng ta lại với nhau và cho chúng ta có cơ hội bày tỏ nỗi niềm sâu kín về những ngày xưa...
RAYKID
Trích:
Nho khi em hoc nam 1 dai hoc, thay gui cho em mot quyen sach, viet ve 100 nguoi vi dai nhat the gioi. Thay viet la: tang con Duy Nhat. Em rat cam dong, va thuong thay nhieu lam. Mac du luc di hoc thi em so thay lam lam luon do. Gio thi quyen sach do tro thanh ky vat quy gia cua em. Duy Nhất K96
Trích:
Doc tho cua anh, khong biet tai tho hay, hay la nhung cam xuc vua quen vua la nen em muon ....muon co may thoi gian cua Doremon de ve lai thoi NOI TRU nam xua qua'. Nhung ky niem ve thoi cap 3, nhung cam xuc ..tu\m lum bong dang trao ma em hong bit goi ten no la cai gi nua .Đặng Minh Thảo K96
Trích:
Cuộc sống ba năm ở nội trú là một khoảng thời gian không dài so với một đời người như đối với tôi nó vô cùng quan trọng. Bởi đó là môi trường đầu tiên khi tôi xa gia đình bước vào cuộc sống. (Bây giờ tôi vẫn khẳng định nơi ấy là môi trường rất quan trọng ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách của tôi sau này và vẫn rất tự hào về ngôi trường ấy). Dương Hoàng Hiệp. K93
PS: Anh A.TAOLAOXIBUP ơi, chuyện về trường cũng không tào lao lắm đâu! Anh "PD" tuy nói vậy nhưng đằng sau còn nhiều điều suy nghĩ lắm đó!
Lâu lắm rồi mình mới có dịp trở lại diễn đàn. Đôi khi nhận được những tin nhắn offline của anh Ngô Tuấn Hiệp mình cũng muốn tham gia. Nhưng... lại nhưng... cuộc sống bộn bề đã không cho mình thời gian để ..... Hôm nay vô tình ghé thăm diễn đàn, thấy được những bức hình của thầy cô trong ngày họp mặt, lòng lại nao lên một cảm giác khó tả. Có phải mình đã quá vô tình....
Đôi khi gặp lại một vài người bạn cùng khóa, buôn chuyện với nhau "rằng mày có về thăm trường không? hay mày có tham gia diễn đàn không?" Thật buồn vì nghe được "tao không có thời gian để dư hơi làm những chuyện đó". Thế đấy, mỗi người có một cuộc sống riêng...
Bây giờ mình vẫn còn tự hỏi " về trường: lãng nhách hay không???"
__________________
To love is to give and to get
Someone gives and forgives
Someone gets and forgets.
theo mình bạn nên lắng nghe cảm xúc của mình, đừng để suy nghĩ hay lời nói trong một lúc nhất thời của người khác ảnh hưởng.
Bạn cảm thấy nôn nao, nhớ trường,nhớ thầy cô bạn bè khi xem những tấm hình ngày họp mặt? Câu trả lời rất rõ ràng: việc về trường hay tham gia diễn đàn không hề lãng nhách.
Có rất nhiều cách. Nếu không có thời gian về trường (hầu hết mọi người đều vậy), bạn có thể tham dự ngày hội truyền thống (một năm chỉ có một lần), tham gia diễn đàn một tuần 1 lần, một lần vài phút. Có khi nào chúng ta tự hỏi, tại sao chúng ta có thời gian ngồi chat với một người xa lạ mấy tiếng đồng hồ, ngồi quán cà phê ...tám, lang thang internet đọc tin phiếm,...mà lại ko thể dành vài phút để vào diễn đàn xem tình hình bạn bè thầy cô thế nào.
Tuy nhiên, chỉ là ý kiến cá nhân tôi. Việc này thuộc về quan điểm, mà quan điểm thì khó phân biệt đúng sai.
Mọi thứ đều ở một chữ "Tâm"
Cứ nuôi dưỡng cảm xúc, bạn sẽ thấy mình được nhiều hơn mất
Originally posted by foureyes@Aug 24 2006, 01:04 PM
Mọi thứ đều ở một chữ "Tâm"
Cứ nuôi dưỡng cảm xúc, bạn sẽ thấy mình được nhiều hơn mất
[snapback]10227[/snapback]
Chữ Tâm viết làm sao vậy ta? Một vầng trăng khuyết ba sao trên trời hả? Hèn chi, tôi thấy người ta hay ngắm trăng ngắm sao để tìm cái Tâm của mình ư?
Đọc bài bài viết của PHANDINH tôi hơi thắc mắc. Tại sao bạn dùng từ "lãng nhách"?
Lãng thì nhiều từ đi với nó lắm! Như lãng gian, lãng xẹt, lãng ột, .. he he cuối cùng là .. lãng tai. Có lẽ ai cũng lãng tai hết nên không nghe hết mọi chuyện xung quanh!