Tiếp theo câu chuyện đi tắm ở nột trú của anh Hiệp nhe.
Câu chuyện thứ Hai : Cái Xô múc nước
Ở nội trú cũng giống như một xã hội thu nhỏ vậy (nói nghe cho có vẻ hay ho chứ không phức tạp như vậy đâu - Cũng có kẻ giàu người nghèo). Tuy nhiên, tất cả nam sinh nội trú đều không có đủ tiền để cùng lúc sở hữu nhiều hơn 2 cái xô nguyên vẹn. Điều đó có nghĩa là : nếu có 3 cái xô trên hồ nước (dĩ nhiên la hồ tắm nam) thì không cần đến gần ai cũng biết ít nhất 2 xô còn lại không còn nguyên vẹn. Có khi, giữa thanh thiên bạch nhật, trong gió chiều thổi lành lạnh, hơn 10 "bộ xương khô" quây quần bên hồ nước với 1 cái xô..... hơi bị nát!?!? Chưa kể đến một số bạn còn đang ngối trên nắp hồ giặt đồ, lâu lâu cũng dùng tới cái xô quý giá đó!!?!
Tới lượt bạn rồi đó, nếu không kể được sẽ bị phạt.. 1 ly!!?
__________________ Trên đời này không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp. Every morning, Muslim Women stand in front of the mirror, wondering: What should I wear today, a black sheet? A black sheet? or a black sheet???!!!!!
Năm đó là năm lớp 11, trường mình vừa chuyển hết qua cơ sở mới. Đêm đầu tiên, xin nhà cho vô nội trú ngủ. Không khí học hành ở khu nội trú thì khỏi nói rồi, ở đâu cũng thấy có nguời học bài, trong phòng KTX, phòng học, hành lang, cầu thang ...Nội trú về đêm dường như lúc nào cũng có người thức.
Vì là đêm đầu tiên đựoc vào nội trú, nên háo hức lắm. Thấy mọi người thức mình cũng ráng thức theo (chứ ở nhà là ngủ từ đời nào rồi). Tối hôm đó, khỏang gần 1 giờ sáng, tự nhiên mình thấy không khí sôi nổi hẳn lên. Mấy anh chị khóa 92 gọi nhau í ới, tập trung đông đủ ở cầu thang. Mấy chị không biết ở đâu kiếm được con dao to lắm. Lúc đó, mình cứ thắc mắc không biết là có chuyện gì. Cuối cùng, thì được biết mấy anh chị quyết định quay về cơ sở cũ (ở Thủ Khoa Huân) vì còn... một trái mít sắp chín bên đó.
Lúc đó, Dung không được đi theo vì là ... con nít. Khoảng hơn 3 giờ sáng, mọi người quay về, tíu tít kể chuyện. Chiến lợi phẩm hôm đó không những là trái mít to đùng sắp chín mà còn có mía và chuối nữa (chắc là trên đường về... tiện tay ).
Hey, tới "tua" ai đây? Không thằng Thảo nó phạt bi giờ!
Kể về chuyện nội trú, tui, dân thị xã cũng xin được bon chen chút xíu...
Nếu như không quen với dân nội trú chắc bây giờ tui vẫn coi như là "Ếch ngồi đáy giếng" về nhiều chuyện, đặc biệt là cái chuyện "lắc kiu."
Số là hôm đó, "người đẹp Gò Đen" lớp tui, Quỳnh Như, quẩy gánh từ chợ Gò Đen về khu nội trú LQD với nhiều lương thực dự trữ : bánh tét nè, chuối nè, ổi nè... và có cả chai rượu nếp than, đặc sản của Gò Đen... chợ Rượu. Vì số lượng rượu có hạn (1 chai duy nhất) nên Như chỉ "nói nhỏ" với vài đứa thị xã "hay ăn, ít uống", trong đó có tui, vô chia xẻ... hãnh diện ghê :lol:
Tối đó, bọn con gái chúng tôi đóng kín cửa phòng (vì sợ cô Xuân đi kiểm tra đột xuất) và bắt đầu tiết mục "lắc kiu" ( cái tên này hình như "người đẹp Đức Hòa", Phương Thảo, đặt thì phải)... Vì số dân nhiều hơn số chai gấp 15 lần nên xoay tua mới có 2 vòng là đã hết trơn... Vậy mà tụi nó hù tui, nói là uống vào xỉn liền, làm tui sợ nên nhường cho tụi nó mất một tua... bây giờ nghĩ lại, thấy tiếc quá !!!
Sáng mai, chưa bước tới cửa là nghe cái "chợ trời nhỏ" rần rần...tụi nó đang chí chóe về vụ "lắc kiu"... Và chúng tôi đã hứa hẹn sẽ "lắc kiu" vào dịp lễ ra trường, đặc biệt, chỉ với rượu nếp than Gò Đen chứ không phải là bất kì loại rượu nào khác... Chị Như nhà ta méo mặt !!!
Kết luận : Ở nội trú lợi ích thiệt... biết được nhiều thứ... Còn thứ gì nữa ? Tới tua ai kể đây ??? (Khoan khoan, để tui tự thưởng cho mình một... giọt rượu nếp than Gò Đen... vì số lượng rượu có hạn) :unsure:
Xong rồi anh bạn, kể đi chứ !!!
__________________
Make a promise to yourself to always choose the very best things in life...
to hold onto your dreams, believe in your ideas, and follow the voice of your heart.
Make a promise to yourself to always choose the things that make you happiest.
Make a promise to yourself to make every moment count,
to stop and smell the flowers along the way, and enjoy life's simple pleasures one day at a time.
Sorry các đồng chí chiến hữu phòng nam khóa 96C nhe.
Dạo đó, phòng tui có một đồng chí, do nhảy vô hồ nước nam lấy cái gì đó nên đạp nhằm mảnh ve chai và kết quả là đứt chân, phun máu thấy tới gân bên trong (nghe kể lại như vậy chứ tui hổng có chứng kiến, hehe). Thế là mọi hoạt động thường ngày của đồng chí đó bị delayed hết. Chỉ có thể dùng cây nạn để đi lại cho những "nhu cầu" thực sự cần thiết, hạn chế tối đa việc đi lại động đến vết thương.
"Cái khó ló cái khôn" mà, một bình 25 lít xuất hiện trong phòng vì mục đích "hỗ trợ" đồng đội để vết thương mau lành. Dần dần, thấy tính tiện ích của nó, vài đồng chí cũng tham gia, làm cho cái bình đó mau "đầy" kinh khủng.
Sau khi lành vết thương (vài ngày sau), cả phòng chia nhau canh gác từ cầu thang đến những nơi vắng vẻ nhất để cho 1 đồng chí xách nguyên thùng "bia" đầy nhóc nhách đi thanh lý. Vừa khiêng vừa phải nín thở mới khó khăn chứ !!!!!
Đến lượt bạn đó, lâu quá thì dzô một ly "lắc kiu" nhe !
__________________ Trên đời này không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp. Every morning, Muslim Women stand in front of the mirror, wondering: What should I wear today, a black sheet? A black sheet? or a black sheet???!!!!!
Nhóc à, níu như thấy chịu hỏng nổi thì....... thôi đi. Đây là những kỷ niệm thương đau của một chiến sĩ phòng anh chứ bộ, tại mấy tên khác bắt chước. Đây là kỷ niệm mừh.
Níu nó có ảnh hường xấu đến môi trường xã hội thì Nhóc có thể move bài này cũng không sao đâu, anh sợ nó có tác động không tốt đến đàn em. Nhưng đây là kỷ niệm anyway, anh đã sorry từ đầu roài mừ. Lâu lâu làm shock một bữa. Anh còn nhìu chiện shock lắm đó.
__________________ Trên đời này không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp. Every morning, Muslim Women stand in front of the mirror, wondering: What should I wear today, a black sheet? A black sheet? or a black sheet???!!!!!
Đọc xong bài viết "Bí mật của dân nội trú" làm tôi nhớ lại trường hợp của lớp tôi hồi đó.
******** Câu chuyện thứ 9: Chỉ tại giấc mơ
Nàng mơ mơ màng màng gặp một bạch mã Hoàng Tử rất phong độ. Chàng dắt nàng chạy vào khu rừng tối thui, trong đó không có ai chỉ toàn là Khỉ Già. Bỗng! chàng đứng khựng lại, nắm lấy hai tay nàng. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt lương nhỏ xíu của nàng. Rồi chàng nói: "Ôi! người em gái nhỏ của lòng anh, dãi nắng dầm mưa tay em đã chai xạm. Hãy chấp nhận lấy anh, anh sẽ cho em ở không, sẽ không làm gì hết". Nàng vui mừng lúng túng nhắm nghiền hai mắt lại. Từ từ ngẩng đầu lên. Chàng chìm đắm trong đôi môi đỏ chót của Nàng. Lúc này tim nàng đang đập phình phịch........ : :wub:
Reng...........reng............." dậy! dậy! dậy! tới giờ dzô học rồi"
Nhỏ giật mình lật đật tung mền ngồi dậy, thay bộ áo dài mặc hôm qua còn treo. Bao nhiêu cái để trên giường dồn nhét hết vào cặp, rồi chạy lên lớp. Cũng may nội trú tại trường nên vào trước thầy cô 1 phút.
Mới vừa ngồi loay xoay, Tía liền gọi nhỏ lên trả bài lịch sử tuần trước vừa học. Nhỏ lúng túng không biết tuần trước đã học cái gì. Một giấc mơ tuyệt đẹp đã làm cho nó quên tất tần tật. Nó vội mở cặp lấy tập ra. Con nhỏ ngồi kế bên la lên : "trời ơi! trong cặp mày sao có cái này nữa" :o Ôi! thì ra là cái..... nó vội thay đồ nên bỏ quên vào trong đây luôn. Cũng tại giấc mơ.....
Chú thích: Quản trị viên chuyển đến cho phù hợp topic
Đọc bài viết của DeMen gợi cho chị nhiều cảm xúc về anh chị em nội trú, nhớ lắm đại đội cỗ động viên nhiệt tình này...Hồi đó mỗi lần đi thi văn nghệ, hùng biện hay đố vui gì, anh chị em nội trú mình đi ủng hộ rất đông...Hơn thế nữa, các anh chị em nội trú đã rất nhiệt tình giúp đỡ thành viên dự thi trong việc chuẩn bị trang phục và góp sức hết mình...Nhớ lần trường ta tham gia hội thi văn nghệ Tiếng Hát Dưới Mái Trường, cổ động viên của trường ta đã làm trường bạn nể sợ, còn đội văn nghệ trường ta thì vô cùng hãnh diện vì tiếng vỗ tay, hò hét muốn nứt cả khán phòng...trong khi trường bạn chỉ có số ít người đi ủng hộ...buồn hiu...:P Lần đó đội văn nghệ đạt được nhiều giải lắm, cũng nhờ đại đội cỗ động viên Lê Quí Đôn mình...
Đến lần khác, trường bạn cũng huy động lực lượng đi cổ vũ đông lắm, rút kinh nghiệm lần trước mà...họ có đem theo cả trống nữa chứ :o ...Đâu ngờ anh chị em Lê Quí Đôn còn tinh tế hơn cả họ...đã không nề hà đường sá xa xôi (từ nhà văn hoá Thiếu Nhi...hihi), lộc cộc trên chiếc xe đạp cũ kĩ chạy về nội trú khệ nệ theo nồi niêu xoong chảo để cùng đọ sức với cái trống bự kia...Nhớ lại thấy thương thương sao ấy...
Và thế hệ sau vẫn tiếp tục duy trì truyền thống này...Bài viết của DeMen đã nói lên điều đó...Quả thật, cái đáng quí nhất của học sinh Lê Quí Đôn mình chính là tình đoàn kết anh em mà không phải trường nào cũng có...chúng ta nên tự hào và luôn giữ vững nhe!!! :wub:
__________________
Make a promise to yourself to always choose the very best things in life...
to hold onto your dreams, believe in your ideas, and follow the voice of your heart.
Make a promise to yourself to always choose the things that make you happiest.
Make a promise to yourself to make every moment count,
to stop and smell the flowers along the way, and enjoy life's simple pleasures one day at a time.
Em không có gì để viết về nội trú, còn anh có nhiều nhưng không biết viết gì, văn chương của anh nó đội nón đi chơi hết rồi (kể từ khi anh thi Đại học Sư Phạm Anh, đạt 3 điểm Môn Văn, với 2 bài phân tích). Nhưng mà thôi, chắc tại năng khiếu của anh thì có nhưng nó còn ở .........dạng tiềm ẩn thì sao, hén!!!??
Những dòng viết của Hạnh Uyên, mình nhớ trường và nội trú lắm . Nhớ những buối tối cùng anh em đi ra thị xã mua xôi 1000 đồng một ảng bự chà bạ Những người khác thì lo học miệt mài nên khuya đói bung. Còn bọn tôi thì ăn xôi khuya for entertainment only.
Nhắc tới vụ đi mua xôi đêm, trong phòng tớ có một thằng bạn cũng hay thức khuya và ăn xôi đêm. Trên đường đi mua xôi về, hắn gặp mấy chị làm đêm chào mời. hắn chạy vù vù như ma đuổi, về đến nội trú, hắn kể lại cho anh em trong phòng: "trời ơi cái Bác đó hỏi tui đi hông, tui ngại muốn chết!!". Hiện giờ hắn làm giáo viên dạy Toán ở một trường cấp 3 của tỉnh mình rồi đó
Câu chuyện đến đây là hết .
Cho một tràng pháo tay đệ
__________________ Trên đời này không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp. Every morning, Muslim Women stand in front of the mirror, wondering: What should I wear today, a black sheet? A black sheet? or a black sheet???!!!!!