Bị lừa (anh em nên học hỏi)
Một ông 70 tuổi lấy cô vợ 25 tuổi và đi hưởng tuần trăng mật. Đến ngày thứ tư thì cô vợ trông rất phờ phạc vì ông chồng không cho vợ rời nửa bước. Thừa lúc chồng vào nhà tắm, cô vợ lẻn xuống quầy cà phê của khách sạn để thư giãn. Chủ khách sạn hỏi:
- Sao, hạnh phúc không?
- Tôi mệt muốn chết đây! Ông ấy đã lừa tôi...
- ???
- Ông ấy nói là đã dành dụm cả mấy chục năm nay, không dám xài phung phí. Tôi cứ tưởng là ông ấy nói về chuyện tiền.
Cút, Cu và Đớp
Tục xưa, tên xấu thì dễ nuôi. Nhà nọ có 3 người con trai được đặt tên là Cút, Cu và Ðớp. Một hôm, ông bố đi vắng thì có ông bạn đến chơi. Người vợ thay mặt chồng tiếp đón ân cân, người bạn cũng vui lắm. Ðến bữa än, người vợ bảo thằng út :
- Dọn cơm cho bác , Ðớp !
Người bạn hơi phật lòng, ăn qua loa vài chén rôi đứng dây. Người vợ bảo đứa thứ hai :
- Múc nước cho bác rửa, Cu !
Lần này ông bạn giận tím mặt, liền chào ra về. Người vợ ngỡ người ra, không hiểu làm sao cả, bảo thàng con lớn :
- Dắt xe cho bác. Cút !
For woman
Thoạt nhìn thì chúng chỉ là những chiếc túi hết sức bình thường nhưng sức chứa của chúng thì thật là phi thường. Thỏi son, cái lược, bút máy, khăn mùi xoa, bút kẻ mắt, vé tháng xe bus, nước hoa, sổ điện thoại, ví tiền, các hoá đơn thanh toán tiền… Và những chiếc túi ấy cũng có những quy luật tồn tại riêng không thuộc phạm trù giải mã của các nhà khoa học.
Quy luật 1: Thứ cần tìm bao giờ cũng ở dưới đáy. Tất cả mọi thứ phụ nữ cần tìm đều ở dưới đáy, một thỏi son, lúc cần, phụ nữ phải bới qua nào bút máy, nào lược, nào chìa khoá và trong lúc vội vàng hay bực tức, cách duy nhất để lấy thứ cần tìm là… dốc ngược túi, và vật cần tìm, vẫn cứ ở dưới cùng.
Quy luật 2: Cái cần thì chẳng thấy đâu: Chắc hẳn bất cứ người phụ nữ nào cũng từng rơi vào cảnh tượng cuống cuồng lục túi mà không thấy thứ cần tìm đâu, ăn xong không tìm thấy ví tiền, về nhà không thấy chìa khoá, thay vì tìm thấy lọ sơn móng tay như mong muốn thì họ lại vớ phải lọ nước rửa móng. Về điểm này thì nó giống với quy luật miếng bánh mỳ rơi xuống bao giờ cũng là mặt có bơ.
Quy luật 3: Vừa ở đây lại đi đâu. Hiển nhiên là bạn vừa thấy cái lược trong túi, thế mà bây giờ thì chẳng thấy đâu cả. Đồ vật của bạn cứ không cánh mà bay. Thế rồi một hôm, bạn đi tìm thỏi son thì cái lược lại lù lù xuất hiện như thể trêu tức các bà các cô.
Tóm lại, chiếc túi xách phụ nữ tồn tại chẳng theo logic nào cả. Sau những lần kiếm tìm đầy mệt mỏi, phụ nữ bao giờ cũng sắp xếp lại cái túi cho quy củ, gọn gàng hơn, nhưng chỉ được 2 hôm, những quy luật này lại lặp lại đầy ngoan cố. Sau những lần như thế, người ta phát hiện ra, phụ nữ có thần kinh thép khi sống chung với những chiếc túi bất trị của mình.
thư tình
Một chàng trai viết thư tỏ tình với bạn gái:
Thành phố Mặt Trời - Ngày buồn, tháng nhớ, năm cô đơn, thế kỷ sầu...
Em thương mến!
Hôm nay trời thật đẹp, mây đen kéo đến mây trắng bay đi. Anh ngồi co cẳng viết cho em yêu của mình bức thư tình hay nhất thế kỉ 22. Đầu thư, anh chúc em nhiều calo để em mạnh khoẻ. Em à! Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như đã quen nhau từ kiếp trước. Xa em vài giây thôi mà ngỡ đã bao năm. Em ơi ,ánh mắt em làm cả miền Nam chìm trong băng giá. Em cất tiếng cười làm cả miền Bắc ngủ quên còn khi những giọt lệ em rơi làm 7 tỉnh miền Trung chìm trong lũ lụt... Ôi thôi! Quái vật!.... Em à, em đến với anh trong ngày đông băng giá. Em sưởi ấm con tim anh tựa lò vi sóng nướng con mực khô. Mỗi khi anh khát, em là vại bia hơi dịu đi cái khát khủng khiếp của mùa hè.... Ôi em tôi là vô địch...
Thôi, thư đã dài dù chỉ là một chút trái tim anh. Em thấy không? Nếu em yêu anh thì anh nguyện dâng trái tim mình đem nấu cháo cho em bồi bổ. Hàng VN chất lượng cao đó em...
Hà nội một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen.
Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa xe mãi mà chẳng được,ngủ thì chẳng xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết ngồi cong đít viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh.
Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.
Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi lăncuđơ, không có tiền mà phải xài card.
Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui. Ranh ngôn có câu : "Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không".
Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng". Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi, không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa.
Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng ...
Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn.
tu huýt
Bé Jenifer và bé John chơi đồ chơi với nhau. Một lúc sau Jenifer chạy về hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao thằng John có cái kia mà con không có ".
Me À là cái tu huýt đó con ạ"
Jenifer: "Mẹ ơi, sao thằng John có cái tu huýt, mà con không có ? "
Mẹ : "Khi lớn lên con muốn thì sẽ có cả trăm cái tu huýt, lo gì !"
Jenifer chạy đi chơi một lúc rồi chạy lại hỏi:
"Mẹ ơi, cái tu huýt của thằng John sao thổi không kêu vậy ? "
Mẹ : ????????
kinh hoàng
Một thương gia đi công tác xa 2 tuần. Sau một tuần, ông gọi điện về nhà hỏi thăm tin tức. Người quản gia ấp úng mãi không thành câu nhưng bị gặng mãi nên ông ta cũng đành nói thật.
- Xin lỗi ông, nhưng chó của ông chết rồi.
- Chó của tôi! Làm sao lại có chuyện đó?
- Bác sĩ nói là nó bị rối loạn tiêu hoá nặng do ăn quá nhiều.
- Ăn quá nhiều ư? Nhưng ông luôn cho nó ăn theo khẩu phần khoa học cơ mà?
- Vâng, nhưng vì con ngựa đã chết, nên có một lần nó tự mò đến cái máng ăn của ngựa.
- Con ngựa chết rồi?
- Vâng, đấy là do chuồng ngựa bị cháy nên nó bị ...
- Cái gì, làm sao chuồng ngựa lại bị cháy?
- Lính cứu hoả nói là vụ nổ biệt thự đã ảnh hưởng đến chuồng ngựa quá nặng, viên quản gia nghẹn giọng.
- Nổ biệt thự? Thương gia không tin vào tai mình nữa.
- Vâng, người ta nói là do gas. Gas bị xì, mà nến thắp quan tài mẹ ngài lại để gần ri đô quá, nên bị bắt lửa...
- Nhắc lại đi. Mẹ tôi... Mẹ tôi... làm sao? Thương gia hổn hển.
- Vâng, mẹ ngài mất do nhồi máu cơ tim. Bà ấy ko chịu được cú sốc khi biết vợ ngài đã bỏ đi theo em trai ngài
Con dê
Có một anh chàng nỗi tiếng dê xồm. Các cô gái trong làng ai cũng sợ anh ta. Bữa nọ, anh ta dắt một con chó đi dạo chơi. Trên đường đi bắt gặp một ông lão. Khi đến gần, ông lão cất tiếng hỏi:
- Mày dắt con dê đi đâu vậy ?
Chàng ta ngạc nhiên hỏi:
- Con này là con chó chứ đâu phải con dê ?
Ông lão trả lời:
- Tao đâu có hỏi mày. Tao hỏi con chó chứ bộ.