Ðề: Dòng đời
Một đêm tôi lại nghe một câu chuyện khác. Lúc người ta chuẩn bị đi ngủ, gia đình lại đưa em ra đồng hoang vắng để em yên giấc ngàn thu. Trước khi mất, em tâm sự với dì là em cô đơn lắm, chẳng có bạn bè nên buồn lắm. Học trung cấp ra trường, lên Sài Gòn bon chen với cuộc sống hối hả ở đó. Tiền kiếm được không đủ nuôi thân, em lại quay về vui với ruộng đồng. Thời may người anh đăng ký cho một suất học đại học ở công ty. Trở lại Sài Gòn, em mang theo một nổi niềm. Ở lớp em ít nói, ít chơi với ai. Lủi thủi đi về. Rồi bất ngờ bạn bè nhận tin dữ. Em có biết không bạn bè trong lớp đến viếng em đông lắm. Mấy đứa con gái khóc tức tửi. Mấy đứa con trai vác từng bao cát mấy trăm mét ra cánh đồng nơi em nằm. Họ muốn góp sức xây cho em ngôi nhà vĩnh cữu. Đấy em có thấy không? Bạn bè quanh em nhiều lắm! Tại em không mở lòng. Nổi niềm của em giờ ai cũng loáng thoáng đoán được. Tối đêm đó em còn nằm võng nói chuyện, cùng xem tivi với mẹ. 3 giờ 30 sáng em còn nhắn tin cho anh trai, cho chị dâu. Ổi, tuổi 23. Ai cũng nghĩ em còn bồng bột trong tình yêu. Ai có ngờ em dám cột dây diện vào người, dán băng keo kín CB để ... tự kết liễu đời mình. Có oán, có trách, có tiếc thương thì cũng đã qua một đời người. Cầu chúc cho em bình na nơi ấy!
Ôi cuộc sống khắc nghiệt quá! Tri âm khó kiếm, tri kỹ càng khó tìm!
__________________
Đường xa vạn dặm một mình tôi đi
Đường xa vạn dặm một mình tôi về ...
|