Chúc cho bác Đạt bình an và không bị nhiễm xạ nhé. Nếu nguy hiểm quá thì về VN chơi một ít lâu rồi quay lại. Tập đoàn mẹ của công ty mình bên đó rất may không thiệt hại về người nhưng có một nhà máy nằm trong khu vực đó chắc là thiệt hại nặng nề. Giữa thế giới văn minh thế mà có người bỗng dưng chết mất xác không tìm được, kinh quá. Nếu VN mình có có động đất và sóng thần mạnh như vậy chắc chết hết quá.
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Nghe hãng hàng không VN thông báo giảm 1/2 giá cho người về từ Nhật mà phát mừng. Hỏi lại người bạn mới biết giá vé bình thường của nó gấp đôi giá hãng khác. Giảm như vậy coi như bằng mà được tiếng. Chắc tại hàng VN chất lượng cao hơn.
Đang bực thằng VNA, nó làm dân tình ở VN còn hoảng loạn hơn! Tình hình không nghiêm trọng đến mức truyền thông VN và thế giới đang quan tâm! Có trực tiếp thấy sự việc mới biết, truyền thông là con dao 2 lưỡi như thế nào! Sau vụ này, có lẽ chính phủ Nhật sẽ "xử" mấy thằng truyền thông quốc tế cho xem (VN nhỏ quá, với lại toàn la dịch lại, chắc nó ko care)!
Hiện nay, thông tin chính thức chỉ nên xem kênh NHK của Nhật! Và hình ảnh của cái lò cũng phải cẩn thận xác minh nguồn gốc vì trong bán kính 20km, chỉ có người của TEPCO và SDF (lực lượng phòng vệ Nhật Bản) mà thôi! Hình ảnh chỉ được release khi TEPCO và Văn phòng nội các Nhật đồng ý!
__________________
Kẻ lang thang đã gặp tiểu thư...
Nghe hãng hàng không VN thông báo giảm 1/2 giá cho người về từ Nhật mà phát mừng. Hỏi lại người bạn mới biết giá vé bình thường của nó gấp đôi giá hãng khác. Giảm như vậy coi như bằng mà được tiếng. Chắc tại hàng VN chất lượng cao hơn.
Update: giá VNA tính ra hiện nay tầm 33 triệu (gồm thuế) cho roundtrip! Của ANA Airline là 57,000 JPY (khoảng 15 triệu), Của JAL là 90,000 JPY (khoảng 24 triệu). Giá vé VNA giảm 1/2 chỉ cho chặng từ Nhật về VN, còn nếu mua roundtrip thì tính ra giảm chỉ có 25% chứ ko phải 1/2! Mà có ai đi 1 chiều bao giờ khi di tản (vì ai cũng có công việc tại Nhật cả mà)!!!
__________________
Kẻ lang thang đã gặp tiểu thư...
Bức thư này (chắc là bức thư mà báo chí nói tới gần đây), đọc thì thấy tình hình nghiêm trọng hơn anh Đạt nói, hay tại anh là lao động cao cấp?
Xin chào anh Nguyen Hung
Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.
Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.
Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội
Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.
Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.
Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.
Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.
Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.
Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: " Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".
Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: " Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".
Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.
Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng " Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là " Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật".
Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.
Hà Minh Thành
__________________ tặng nhau nhé tim nghe hồn nhiên
Giữa đống đổ nát sau trận sóng thần, một chú chó run rẩy hoảng hốt nhưng vẫn ở lại bảo vệ bạn mình đang bị thương. Đó là những hình ảnh xúc động trong một đoạn video clip quay được ở Nhật, đã được truyền đi khắp thế giới.
Một lần nữa, sự thủy chung của loài chó khiến con người khâm phục.
Xem đoạn video clip nổi tiếng:
Sóng thần, chú chó vẫn không bỏ bạnGiữa đống đổ nát sau trận sóng thần, một chú chó run rẩy hoảng hốt nhưng vẫn ở lại bảo vệ bạn mình đang bị thương.
Phần lời trong đoạn phim được lược dịch như sau: “Chúng tôi đang ở vùng Arahama. Trước mắt chúng tôi là một chú chó có vẻ mệt mỏi, bẩn thỉu. Nó vừa trải qua sóng thần nên vẫn còn run rẩy, sợ sệt. Nó đeo một vòng cổ bạc, nên chắc chắn là vật nuôi của ai đó.
Đằng kia còn một con chó khác, có lẽ là đã chết. Chú chó kia ở đây để bảo vệ cho bạn mình. Đó là lý do nó không muốn chúng tôi lại gần.
Ồ, chú chó tưởng đã chết vừa cử động. Nó còn sống. Nó có vẻ rất yếu ớt. Chúng ta cần đưa nó đi chữa trị ngay. Nó đã tự ngồi dậy được.
Thật kinh ngạc là chúng vẫn sống sót được sau trận động đất và sóng thần kinh hoàng vừa rồi!”
Theo CNN và UK Telegraph, sau khi đoạn video clip được truyền đi, cả hai chú chó đều đã được cứu chữa. Những hình ảnh xúc động về chúng như tiếp thêm sức mạnh tinh thần để con người vượt qua thiên tai.
Đoạn video clip trên gợi nhớ lại trận bão Katrina năm 2005. Sau thảm họa này ở Nhật, rồi cũng sẽ có hàng ngàn chó mèo trở thành mồ côi như vậy.
@Demen: Cái mà đề cập trong bức thư là đúng nhưng chi trong phạm vi nhỏ tại Sendai Machi (Sendai city)! Chứ ko phải là toàn nước Nhật! Hiện nay, 100.000 binh lính đang take care cho 200.000 người bị sơ tán do sóng thần và sự cố hạt nhân!
Để cụ thể, xin nêu vài ví dụ:
1. Báo chí VN: Người Nhật đang di tản từ Tokyo do thảm họa hạt nhân. Bằng chứng: các chuyến tàu luôn đầy ấp người. Bó tay vì họ ko hề biết Tokyo bị mất điện nên giảm số chuyến tàu, do đó lượng người tăng là tất nhiền.
2. Cảnh sân bay Haneda Airport đầy người: hãy nhớ các sân bay của Nhật luôn đầy người, đặc biệt vào tháng 3 vì đây là lúc người Nhật có 1 kỳ nghỉ xuân (mình gọi nôm na là nghỉ phép).
3. Nước Nhật điêu tàn sau động đất: hình ảnh này chỉ đúng cho vùng Sendai và vài thành phố ven biển do bị sóng thần! Chẳng hiểu nhà mình đưa tin thế nào mà đa số người VN (trong đó có cả gia đình và bạn bè mình) trong 3 ngày đầu (là lúc khó khăn nhất) ko sao, đến ngày thứ 4 thì mọi người còn hoảng hơn cả mình trong khi mọi thứ đã đâu vào đó!
Báo chí VN đưa tin mà ko biết rằng (hoặc cố tình lờ đi), hiện nay, có 1 cuộc cạnh tranh hạt nhân giữa các cường quốc hạt nhân! Đến nỗi chính phủ Nhật bực mình và gửi công hàm ngoại giao đến các nước đó để khẳng định tình hình hoàn toàn trogn vòng kiểm soát! Đa phần các thông tin mà truyền thông VN có được đều từ nguồn đến từ các nước này!
Khi đưa tin về mức độ phóng xạ, có cảm giác là người viết cũng ko rành lắm về những khái niệm này. Do đó, họ làm mọi người cực kỳ hoang mang! Ko phân biệt được mức thông thường và giới hạn cho phép, thế nào là ảnh hưởng bởi phóng xạ tức thời và mãn tính, nổ lò với nổ tường bao...
Nói chung, qua vụ này mình thấy có nhiều vấn đề lắm...
__________________
Kẻ lang thang đã gặp tiểu thư...