Điều này nên nói và điều này ko nên nói.
Việc này nên làm và việc này ko nên làm.
Lúc này nên hỏi và lúc này ko nên hỏi.
.....
Tôi vẫn thường được học, được đọc, được nhắc nhở về những cái gọi là quy tắc ứng xử, về cái gọi là thời điểm. Con người, mà thôi, tôi thôi, tôi là một sinh vật xã hội. Tôi bị ảnh hưởng bởi môi trường, bởi những người sống quanh tôi. Và ngược lại, tôi, dù chỉ là một người bình thường như tất cả những người bình thường khác, cũng ảnh hưởng lên môi trường, lên những người sống quanh tôi. Những lời nói bông đùa ko đúng lúc trở thành lời cạnh khoé mỉa mai, những sự giúp đỡ sai thời điểm trở nên gây hại v.v....
Tôi tự hiểu rằng, vấn đề ko phải là đúng hay sai, hợp lý hay ko hợp lý, mà là đúng lúc hay ko đúng lúc. Nên mới có cái gọi là quá trình, mới có cái gọi là thời điểm.
Và tôi cũng tự hiểu rằng, đôi khi nghĩ ngợi nhiều quá không hẳn đã hay. Hãy cứ thuận theo tự nhiên, hãy cứ nói những điều trái tim muốn nói. Ừ, lý trí cho ta biết điều phải tránh, chỉ có con tim, con tim mới cho ta biết điều phải làm mà thôi.
Cái gì đột ngột quá hay dây dưa quá cũng ko hay, phải ko, em nhỉ
B)
Tôi thèm như một cơn gió đi hoang, thoả thích làm những điều mình nghĩ và mình muốn. Như vậy có khó quá chăng?