Hôm qua, huongduong trực cấp cứu Chợ Rẫy. Đang đứng bóp bóng cho bác kia
bị hôn mê trong phòng cấp cứu hối sức, một băng ca aò ào lao tới,trên
băng ca, một người tím ngắt,bất động. Dưới băng ca, ba người áo quần xộc
xệch, mặt mày xơ xác.Tiếng van nài, tiếng khóc, tiếng hét của bác sĩ
trưởng tua, tiếng dép vội vã của bác sĩ, điều dưỡng của ca ekip
-Bác sĩ ơi, cứu giùm em tôi, nó hiền lắm!
-Nội khí quản!
-Adrenalin!
- Em ơi em tỉnh lại đi!
- Người nhà ra ngoài!
-Dịch truyền!.
...
Mọi ánh nhìn hướng về nơi đó. Chiếc bang ca. Giọt mồ hôi rơi xuống.Thời gian ì ạch trôi.
Máy đo điện tim cố chấp không thay đổi hình dạng sóng.
Những cánh tay ngừng lại.Buông xuống. Vẻ mặt ủ rũ, cả ekip nhìn nhau. Tay tôi
chùng lại, bóng trong tay tôi như rơi xuống.
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức". " Bệnh nhân đã mất trước khi vào
viện." Tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng chạy lộc xộc của vài thân nhân
nữa.
-em ơi tỉnh lại đi! sao vậy? mới đây mà?
-em ơi em nắm tay chị nè!
-em ơi tỉnh dậy, trả lời chị đi!
-bác sĩ ơi, bác sĩ cứ làm đi, bao nhiêu tiền cung được, hãy cứu giùm em tôi!
mấy cái đấm trách móc rớt xuống băng ca thình thịch.Những cánh tay níu kéo, ghì lấy cái vạt áo trắng đẫm mồ hôi,rũ xuống, những tiếng thét, những giọng nói nghẹn ngào, ngắt quảng. Bà mẹ nhìn con chưa hết bàng hoàng, đôi mắt vô hồn, mồm há hốc.
Giọt nước mắt vội rơi .
Mọi ánh nhìn ngỡ ngàng chua xót. Bệnh nhân mới 23t, chưa vợ con,
điện giật khi đang làm việc, nhà ở q.8.
Tôi chợt nghĩ giá như người nhà đưa bệnh nhân vào ngay bv Q8 thì có
thể mọi chuyện đã khác.... Bất giác tay tôi xiết mạnh, bóng bóng trong tay
tôi ép lại , phồng lên mạnh mẽ.
Một chiếc khăn trắng được thảy lên người nạn nhân trẻ tuổi.
Một thânh nhân khác bước vào, bác sĩ nhìn về phía tôi bảo: " ống ấy đã chết não."
Một chiếc khắn trắng thảy lên người bác ấy.
Phút chốc, tôi thấy mắt mình nhòa đi,mũi cay xè, có cái gì nóng nóng lăn trên má.
thay đổi nội dung bởi: huongduong, 27-05-2010 lúc 12:30 AM.
hihi hôm rồi anh ra ngoài văn miếu, ở đây có 2 cồng, cổng vào là đạt đức, cổng ra là thành tài
Vậy đó, ngày xưa tuyển nguời có đức đào tạo thành nguời tài chứ không ai dạy cho nguời tài cách sống sao có đức
em không vô tâm thế là đủ tài năng thì có thể học mà
__________________
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Cuộc đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương mãi để đời.
Thôi mà, thầy trò bây giờ mà nói chuyện tâm với tài...
Vô tâm mới có thể là bác sĩ giỏi...
Tức là khi đứng trước bệnh nhân chỉ thấy người bệnh.
Không để tâm chi phối... kể cả tâm tự tin hay tự ti