when you tell me that you love me - e thix bài hát này lắm á
Truyện hay wé đại ca ui
tự nhiên thấy nhớ chung cư Đồng Diều wá lâu rùi hem có wa bên í >.<
__________________ Çhúng †a chỉ thật sự thất bại khi chúng ta từ bỏ mọi cố gắng
Thứ tư là một ngày nhẹ nhàng và vui vẻ. Thứ tư giáo sư Phạm không vào bệnh viện. Ông luôn tạo một áp lực cần thiết cho nhân viên và học trò. Anh cho rằng đó là một nghệ thuật. Chính áp lực của Thầy mà công việc trở nên trôi chảy, nhờ đó mà học trò chăm chỉ làm việc và nghiên cứu. Anh cảm ơn Thầy vì điều ấy. Nhưng dù sao, ngày thứ tư không có Thầy vẫn là một ngày tuyệt vời. Những cô điều dưỡng trẻ trở nên vô tư hơn bình thường, họ có thể vừa làm việc vừa tán gẫu và trêu chọc anh. Anh đắm chìm trong không khí thân mật ấy. Phương ngồi viết hồ sơ, thỉnh thoảng nhìn anh mỉm cười khi anh bị những cô gái trẻ tân công không thương tiếc.
- Trưa nay Huy không ăn cơm với Nguyệt được.
- Đi ăn với Phương à? - Nguyệt nheo mắt.
- Không, đến nhà Phương. Hôm qua bác trai gọi điện mời Huy đến chơi. Ổng vừa mới câu được một con cá chẽm hơn 2 ký.
- Nguyệt nhớ hôm nào về nhà Huy câu cá...
Anh cảm thấy lòng đột nhiên dâng lên một nỗi buồn khó tả. Chuyện đã lâu rồi mà Nguyệt nhắc lại như mới hôm qua, có lẽ Huy đã để nó chìm sâu trong ký ức, như đã phủ lên một lớp bụi thời gian rất lâu...
Ngày ấy khi anh vừa ra trường, trước lúc chia tay bạn bè sợ rằng sẽ không còn dịp gặp nhau nữa. Gắn bó nhau 6 năm, giờ sắp chia tay lòng ai cũng thấy bùi ngùi, muốn níu kéo những tháng ngày sinh viên tươi đẹp. Một bữa đám bạn thân đang ngồi uống cà phê, chợt Nguyệt nói:
- Hay là mình về nhà Huy chơi, nghe nói nhà Huy có vườn cây ao cá, lại gần sông nữa.
Cả bọn hưởng ứng ngay lập tức. Anh cảm thấy hơi ngại, những đứa con trai vẫn về nhà anh tắm sông, câu cá, nhưng trước giờ chưa một bạn gái đến nhà anh. Nguyệt háo hức lắm. Anh thấy Tuấn hơi buồn buồn, nên hỏi ý bạn:
- Ý bạn Tuấn thế nào? Về Long An hay tìm chỗ nào gần gần câu cá?
- Về nhà Huy đi, tự nhiên Tuấn cũng thèm đế Gò Đen.
Tuấn là bạn thân anh từ lúc phổ thông. Hai đứa sống chung nhau từ thời trung học. Ăn cùng mâm ngủ cùng giường, thân thiết như anh em. Anh biết Tuấn rất thương Nguyệt, một tình yêu âm thầm và sâu sắc, kiên định suốt những năm đại học. Anh muốn vun đắp cho hạnh phúc hai người, nhưng Nguyệt luôn trốn chạy. Càng xa lánh Tuấn, nàng lại càng gần gũi anh. Vô tình Nguyệt là một bức tường ngăn cách giữa hai người đàn ông, mà mối quan hệ tưởng chừng như không có điều gì xen vào được. Đôi khi anh nghĩ, Nguyệt quá sai lầm khi đã không chọn Tuấn, một người đàn ông bản lĩnh, sâu sắc mà tình cảm. Anh cảm thấy mình là một kẻ cản đường hạnh phúc của bạn, nhưng có lẽ tình yêu không hề có lý lẽ, không trách được ai cả và cũng không nên gượng ép... Đôi khi anh cũng tự an ủi mỉnh!
- Nguyệt qua đi với Tuấn đi! Tuấn đi có một mình kìa.
- Nguyệt đi với Huy à! Chút Huy chỉ Nguyệt xem ngôi nhà có hoa phượng đỏ.
- Hoa phượng buồn lắm có gì đâu mà ngắm.
- Anh Chi đi rồi nên hoa phượng cũng buồn phải không?
- Huy đã quên chuyện đó rồi.
- Xạo, Huy vẫn còn nhớ, nhớ nhiều nữa đằng khác.
Anh thở dài, Nguyệt vẫn là người rất hiểu anh. Màu hoa phượng đã vẫn là một nỗi nhớ cháy lòng mỗi khi anh về thăm xứ thủ. Quẹo vào con đường vào nhà Chi là hình ảnh đỏ rực của cây phượng già trước sân nhà nàng. Nơi mảnh sân đó đã ghi biết bao kỷ niệm của anh và Chi thời thơ ấu. Cũng mảnh sân ấy, nơi Chi khóc vào lòng bàn tay anh khi chia tay, nơi anh cảm nhận nỗi đau đầu tiên về sự tuyệt vọng. Câu chuyện ấy đã một lần anh kể Nguyệt nghe nàng vẫn nhớ đến tận bây giờ.
Rượu Gò Đen dễ uống, dễ say. Thứ rượu chính gốc thơm lừng mùi nếp. Uống ly đầu vào như muốn thử lòng dạ con người, vị cay tê đầu lưỡi, hương nồng bốc lên tận đầu, nuốt một ngụm vào họng rượu đi đến đâu biết đến đó, rượu như ngấm thẳng vào máu khi chưa đến ruột. Rượu thiệt nặng, như phang một đòn ngang cho biết đá biết vàng, ai qua được vòng đầu thì được gọi là "chơi được", ai không quen thì bỏ của chạy lấy người! Ấy vậy mà càng uống càng dịu, rượu càng luống càng nồng nàn, càng dễ uống. Cái say ngấm vào dần dần lúc nào không hay, cảm giác say cũng bồng bềnh dễ chịu. Anh cảm thấy mình lâng lâng, chuếnh choáng. Gió ngoài sông thổi vào lồng lộng, gió xuyên qua hàng cây xào xạc lá, thổi bay mái tóc bồng bềnh của Tuấn. Tuấn ôm đàn ngồi hát say sưa, rượu đưa đến thì uống, hầu như không chạm đũa. Ai nấy mặt đỏ bừng, chỉ có Tuấn mặt vẫn không đổi sắc, càng uồng càng tỉnh, càng đàn hay. Em có nghe thấy anh nói gì không?
Em có nghe thấy gió nói gì không?
Anh đã thương nhớ gởi vào trong gió
Giọng hát trầm ấm sao mà tha thiết quá, tiếng hát vang khắp khu vườn xôn xao lá. Anh nhìn thấy Cẩm nhìn Tuấn say đắm, đôi má ửng hồng dường như Tuấn hát riêng cho nàng. Anh nhìn Nguyệt, nàng vẫn thản nhiên ngồi gọt trái cây, tóc nàng búi cao lên gọn gàng, để lộ những sợi tóc măng trên cổ trắng nõn nà. Nguyệt có đôi bàn tay rất đẹp, đôi bàn tay nàng khéo léo cắt từng trái mận vừa hái trong vườn. Nàng xẻ một miếng đưa cho anh, một nữa nàng giữ lại. Nàng đưa miếng mận lên đôi môi, anh như cảm nhận được vị ngọt của miếng mận trên môi nàng. Một cảm giác ngọt ngào kỳ lạ, lâng lâng khó tả.
Tiếng Phương "già" rổn rảng:
-Hát hay quá, thưởng ca sĩ một ly. Mà cái này có mượn nhạc tỏ tình không vậy
Tuấn mỉm cười không đáp, lẵng lặng nâng ly uống hết. Rồi cuối xuống lên dây đàn chuyển sang chơi cổ nhạc. - Nè Tuấn có gì nói thi hôm nay nói đi, để mai mốt người ta về quê rồi không còn cơ hộ nói.
Tuấn đỏ mặt: - Có gì đâu mà nói, biết người ta có về quê không...
Cả bọn lao nhao: Tuấn hỏi Nguyệt kìa.
Nguyệt buông dao cười: Tuấn hỏi người ta chứ đâu có hỏi Nguyệt? Anh Phương hát cho Nguyệt nghe một bài vọng cổ đi...
- Đừng có đánh trống lảng, người ta hỏi kìa...
- Có ai theo Nguyệt về quê thì Nguyệt mới về... Nguyệt cúi mặt đáp.
Anh nghe tiếng sợi dây đàn đứt "băng", mọi ánh mặt dồn vế phía Tuấn...Anh nhìn lên, chợt thấy Nguyệt đang nhìn anh như chờ đợi.
Tuấn nói: Không sao đứt 1 dây vẫn còn đàn được.
Tags: | [Đăng nhập để xem liên kết. ]
__________________ ...xin đời đừng gọi tên tôi...
thay đổi nội dung bởi: nobipotter, 12-06-2007 lúc 09:25 PM.