Có dịp đọc lại những bài viết cũ, mới sực biết rằng ngày 10-10 tới đây Hội ta, trang WEB của Hội ta sẽ tròn ba tuổi.
Cách đây ba năm, vào ngày 10 tháng 10 năm 2004, sau một thời gian dài âm thầm vận động, gần 30 anh chị em tất cả các khối đã ngồi lại cùng nhau, có buổi họp mặt đầu tiên. Buổi họp mặt tại quán cà phê Trung Nguyên, góc Nguyễn Văn Cừ - Trần Hưng Đạo (ngay hôm sau quán này giải thể, híc...) ấy đã đánh dấu một sự kiện quan trọng trong cộng đồng chúng ta. Đó là hội CHS ra đời cùng với trang WEB này.
Ba năm đã trôi qua, Hội và trang WEB cũng đã qua những thăng trầm nhất định. Nhiều thành quả cũng đã đạt được. Nhiều khó khăn cũng lui về quá khứ. Giờ chúng ta lại tiếp tục và bắt đầu những dự tính, kế hoạch cho tương lai...
Xin chúc mừng Hội, trang WEB thêm một tuổi mới đầy sức sống và thành công!
****
Cũng nhân dịp này, tôi xin có một vài cảm xúc riêng...
Tôi không may mắn được có mặt ngay từ những ngày đầu Hội, trang WEB manh nha thành lập. Do vậy cũng có ít những trăn trở, nghĩ suy về những ngày ấy. Tuy nhiên cũng xin được tiếp bước những anh chị em đi trước, kể lại một vài kỷ niệm hồi xa xưa để thấy rằng ý tưởng thành lập một tập thể học sinh, cựu học sinh đã có. Tuy ngày ấy công việc làm của chúng tôi có vẻ rất "cải lương" và "ngẫu hứng".
Có lẽ phải kể hơi dài dòng một chút Quang nhỉ (Nhật Quang K94). Ông có nhớ những ngày hè bọn mình chuẩn bị vào lớp 11 không? Trường Tân An đã tổ chức một chyến đi du khảo ở Bến Tre bằng xe đạp. Nhà trường đã chọn tui và ông đi. Những ngày đi du khảo ấy đầy nắng gió và đầy kỷ niệm. Sau đợt đi du khảo này về, chúng mình lại tiếp tục được cử đi tham quan thành phố cùng với các học sinh trường bạn. Híc lần này cũng vậy, chúng mình lại gặp được những những cùng chí hướng. Ông có còn nhớ không, tấm hình chụp hai cô bé ấy tui vẫn còn giữ...
Những ngày tháng đó, hai đứa đã sống trong môi trường tập thể, được tiếp xúc với công tác đoàn (đặc biệt là các anh em sinh hoạt trong Tỉnh Đoàn). Những ý tưởng về hoạt động đoàn lớn dần lên. Tụi mình cũng đã tham gia sinh hoạt với các anh ấy nhiều lần. Được huấn luyện cái này cái kia về công tác đoàn, công tác phong trào... và, hihi, được gặp những người bạn có cùng đam mê...
Tui không nhớ lắm cái ngày đầu tiên tôi và ông ngồi lại bàn bạc với nhau về việc tập hợp các bạn học sinh trong trường để cùng sinh hoạt vào những ngày cuối tuần. Trước tiên là ngồi chuyện trò cùng nhau để chia sẻ về việc học tập, quan điểm sống, sau đó là phát triển các kỷ năng cộng đồng. Nói chung tui và ông muốn tập hợp mọi người lại thành một tập thể thống nhất hỗ trợ nhau, giúp đỡ nhau về nhiều mặt... Tui cũng không nhớ lắm, ngày đầu tiên chúng ta sinh hoạt là vào lúc nào. Thời gian qua nhanh, ký ức của nó cũng mập mờ. Tui nhớ mang máng rằng chúng ta thường tập trung lại sinh hoạt vào đầu buổi chiều thứ bảy hàng tuần. Những buổi sinh hoạt ấy cũng khá đông anh chị em tham dự. Lúc ấy hình như khóa 95 đã vào trường. Các anh chị em lúc đầu sinh hoạt rất hăng. Ông thường đứng ra thuyết trình, hướng dẫn kỷ năng và chơi các trò chơi tập thể... Lúc đó tui thường đứng sau và còn phải phụ mấy anh K93 lo tiếp đội bóng của trường Tân An sang giao lưu ở sân xi măng vào mỗi trưa cuối tuần. Không biết mình sinh hoạt được bao lâu Quang nhỉ? Hình như là cũng khá lâu đó. Tui còn nhớ những lần sinh hoạt ở sân trường, tui hay ngồi nhặt trái bàng khô, lấy đá đập vỡ để ăn cái phần bên trong, ngon như ăn đậu phộng!
Tui và ông cũng nhận thấy rằng, cũng cần phải khuếch trương hoạt động của mình và tiến tới thành lập tổ chức này cho đàng hoàng, có các anh chị cựu học sinh hỗ trợ... Thế là hai đứa bàn nhau sẽ ra mắt câu lạc bộ (hình như bọn mình lấy tên là câu lạc bộ thanh niên trẻ gì gì đó phải không?) vào ngày nhà giáo 20-11. Lúc ấy có các anh chị đã ra trường trở về dự, số người tập trung sẽ đông đúc, thuận lợi hơn cho sự ra mắt. Để chuẩn bị cho công việc ra mắt này, tui và ông hình như đã chạy khắp thị xã để tìm một ý tưởng nào đó. Cuối cùng hai đứa thống nhất, mua mấy cái nón rồi in chữ câu lạc bộ thanh niên lên trên đó. Hihi, ngày ấy chúng mình hổng có đồng teng nào dính túi, đành phải lấy tiền học bổng hàng tháng ra làm. Tụi mình gom lại chỉ có thể mua được khoảng 20 cái Quang nhỉ? Sau đó hai đứa lại phải chạy đi tìm chổ in. Cái này cũng không khó lắm vì đã có mấy anh bên Tỉnh Đoàn (hay Thị Đoàn nhỉ) tư vấn. Hai đứa chạy xuống ngã tư Kỳ Son nhờ người ta in hộ...
Ngày ra mắt cũng đến... Nhưng đó không phải là ngày dành cho chúng ta phải không ông? Chúng mình dự định sẽ tranh thủ thời gian giải lao của ngày lễ để công bố sự kiện này nhưng chúng mình đã không làm được. Cái làm được là chúng ta có được mấy cái nón đội, mấy anh chị cựu học sinh về cũng xin vài cái làm kỷ niệm; chúng ta cứ dáo dác giữa đám đông...
Nhìn lại ngày ấy, như tui đã nói ở trên, chúng ta làm việc phần nhiều là do ngẫu hứng, không có một kế hoạch rõ ràng. Chúng ta không được nhiều bạn bè cùng khóa biết và ủng hộ. Các bạn khác thì không có thời gian để tham gia. Nhiều người khác còn bảo là chúng mình khùng nữa, Quang nhỉ? (À mà ngày xưa tụi mình khùng thiệt, bị thầy cô gọi lên giảng đạo hoài, nhất là thầy Uyển...). Và hình như chúng ta cũng không thông báo gì cho nhà trường biết. Nhà trường nếu có biết (nghe tin đồn chẳng hạn) thì cũng không có thời gian để thăm hỏi, quan tâm. Thành thử chúng ta thất bại. Tui nhớ, từ sau lần đó, chúng ta ít sinh hoạt và phong trào... chết. Cái nón cũ của ngày xưa bây giờ tôi cũng không thể giữ làm kỷ niệm vì nhớ là ngày xưa cái nón của tui đã được một anh chị nào đó xin mất!
Lần này tôi nhắc lại chuyện cũ trong ký ức mập mờ. Có thể có nhiều chi tiết về thời gian, sự kiện là chưa chính xác (Quang và các bạn có thể bổ sung thêm). Có thể tôi chưa nhắc đến những người anh em khác đã sát cánh bên chúng tôi để cố gắng duy trì hoạt động của câu lạc bộ đó. Tuy nhiên tôi vẫn nhớ các anh chị, các bạn, các em của ngày cũ. Đặc biệt là nhớ Hoàng Anh (K94) với cặp kính cận dày, rất hăng hái tham gia. Đặc biệt là Tâm Tuyền (K95), một cây phong trào có tiếng của ngày xưa. Và nhiều, nhiều anh chị em khác nữa...
Cho tôi nhắc lại chút kỷ niệm cũ. Vì nó lúc nào cũng in đậm trong lòng tôi... Những ngày xưa thân ái, tôi dành tặng cho em...
thay đổi nội dung bởi: Tr.Giang, 22-09-2007 lúc 11:52 AM.
Nhắc đến kỷ niệm cũ, nhắc đến những mối quan hệ, tôi cũng không thể nào quên được những mối quan hệ tốt đẹp mà tôi đã dành cho các bạn ngoài trường Lê Quí Đôn của mình. Đặc biệt là các bạn ở trường Tân An, trường bán Công, trường Huỳnh Ngọc. Có thể kể đến các bạn học ở trường Nguyễn Thông (Châu Thành), trường cấp 2,3 Thủ Thừa... nữa.
Tuy nhiên, trong phạm vi này, tôi muốn nhắc nhớ đến các bạn ở ba trường trong thị xã.
Ở ba trường này, bước vào lớp 10 đều có mặt các bạn của tôi từ thời học cấp 2. Chúng tôi chơi thân với nhau.
Nhưng nhớ nhất phải nói rằng là nhớ những người bạn ở trường Tân An. Mối quan hệ của tôi trở nên rộng hơn sau chuyến đi du khảo do trường Tân An tổ chức. Một chuyến đi có khoảng trên dưới một trăm bạn tham gia, kéo dài hình như là hai đêm, ba ngày các bạn nhỉ? Chúng mình cứ dong duổi đạp xe đi hết chổ này chổ kia. Chúng mình đến khu nuôi các em khuyết tật, qua phà đến tận nơi mở màn những ngày đồng khởi, xuống viếng mộ cụ Nguyễn Đình Chiểu... Chúng mình cũng có những lần xe nổ vỏ, đứt căm, xuống đẩy bộ qua những dốc cầu, cũng có lúc phải ghé một trạm xá bên đường để chăm sóc cho một vài người bạn...
Chuyến đi ấy, ban đầu tôi và các bạn bên trường Huỳnh Ngọc, bán công (các trường này cũng được mời) là kẻ ngoại đạo, vừa gần nhưng cũng thật xa. May mắn là tôi có quen một vài bạn và các bạn này lại nằm trong khâu tổ chức do đó được ưu tiên nhiều. Quang thì vừa làm quen với một cô bé hát rất hay, cây đinh của phong trào văn nghệ và được cô bé gợi ý là chở bạn ý, chứ bạn hổng thích ngồi xe với bạn nào khác... Híc, từ chuyện này về sau đã làm nảy nở những tình cảm hết sức đẹp đẽ. Tôi thì sau một đêm trắng ngồi trò chuyện với Khánh (em gái anh Phiên Bình K92), sáng hôm sau cũng được "nàng" ưu ái nhờ "chở tui nhe".
Từ chuyện hết sức bình thường là bạn nam phải chở bạn nữ lại trở thành một chuyện lớn khác, mọi con mắt bổng dưng đổ dồn về phía hai đứa tui. Hai cái thằng ngoại đạo này sao bổng dưng lại được các "hoa khôi" trường ta chọn "trao thân gửi phận" thế này.? Híc, chuyện đó làm hai đứa ngại gần chết. Thế nhưng trong cái đó cũng len lén chút tự hào... Tuy nhiên, trong chuyến đi, chúng tôi phải làm rất nhiều việc nên mọi chuyện cũng trở nên bình thường. Hai đứa tôi mạnh dạn sinh hoạt, hòa đồng vào tập thể ấy nên càng ngày càng được yêu mến. Vả lại, đây là chuyến đi du khảo hướng đến những việc từ thiện, hướng đến tập thể nên dù ai thế nào thì cuối cùng cũng thân nhau! Chúng tôi đã trở thành một tập thể biết nương tựa vào nhau, quan tâm nhau, dìu dắt nhau kể cả trong lúc không cần thiết. Nhớ lúc chia nhau trái dừa khi khát, nhớ lúc đứng chờ nhau trên bến phà vì có người đi lạc, nhớ lúc ngồi vào bàn ăn bữa cơm tập thể chúng mình dành nhau, nhớ lúc sinh hoạt trong đêm bạn hát bài "mưa bụi, trái tim mùa đông...", nhớ lúc nghe các em khuyết tật hát mà ai nấy rưng rức khóc, nhớ lúc chia tay về nhà ai nấy sau khi đã trở nên đen sạm...
Những ngày đó đã dựng nên trong tôi những tình bạn quí báu. Sau này chúng tôi liên lạc với nhau thường xuyên hơn. Những tình cảm của ngày ấy nảy nở, được duy trì qua ngày tháng. Và thậm chí, có lúc tưởng đã xuất hiện tình yêu...
Tôi nhớ có lần đã viết trên diễn đàn về một bài hát cũ khi có dịp trường ta đi cắm trại với các trường bạn ở trường Trung học Y tế bây giờ mà tôi đã cùng một người ngồi nghe. Bài hát "Đám cưới đầu xuân". Bạn (một cô bé dễ thương của trường Tân An) ngồi nghe, bạn khóc... giữa đêm gần sáng. Lời hát ấy bây giờ cứ mênh mang trong tôi!
Tôi còn nhớ mình có một mối quan hệ thật thân thiết với một nhóm bạn gái của trường Tân An mà có lẽ giờ nói ra cũng nhiều người biết. Nhóm bạn Kim Khánh, Phương Chi, Huyền Chi, Ngọc Sương, Châu. Lệ, Ái Duy... của khóa 94 ngày cũ...
Đó là chưa kể có những buổi trưa trời nắng chang chang các bạn bên trường Tân An lại sang cái sân xi măng của trường mình đá bóng với chúng ta. Đó là các bạn của các anh chị K93. Hầu như tuần nào cũng vậy. Có lúc chúng ta lại kéo sang trường bạn chơi với các bạn. Những tình cảm gắn bó đó không phải ngẩu nhiên mà có được. Nó xuất phát từ sự chân thành, không phân biệt... Những buổi đá bóng ấy cũng có sự ăn thua nhưng vui ơi là vui...
Sau này trường ta và trường bạn hay có những cuộc thi "nảy lửa", các em sau này không thể biết được vì sao tôi hay ở phía sau. Còn các em ra sân đấu, dĩ nhiên là vì màu cờ sắc áo nhưng trong tâm tưởng hay có sự phân biệt và tự hào quá mức về ngôi trường của mình. Điều ấy vô tình càng làm cho khoảng cách bạn bè xa hơn...
Tôi đứng sau, đôi khi cũng cảm thấy day dứt. Nhưng lúc ấy, tôi không thể làm gì khác được. Đôi khi tôi cũng tâm sự với các bạn về suy nghĩ của mình. Các bạn tôi cũng hết sức cảm thông. Có lúc bạn bảo, sự phân biệt là cái chung, quá lớn. Chúng ta chỉ là những thành viên nhỏ. Chúng ta thân nhau, hiểu nhau là được.
Ôi, tôi cũng mong sao, tất cả những thành viên nhỏ của chúng ta hãy làm như những người bạn thực sự đã làm, như tôi đã làm để ít nhất chúng ta không còn nghĩ rằng ta thế này, bạn thế kia...
Sau này, thi thoảng mình cũng đi về Bến Tre. Cũng đã qua Giồng Trôm, Ba Tri hay xa hơn là về Bình Đại... Mình cũng đã đi qua những con đường cũ mà ngày xưa bạn bè mình cùng qua. Nhớ có một lần đi qua con đường đất đỏ, thấy lòng da diết yêu thương. Ngày xưa những con đường chúng mình qua có nhiều đoạn phải đi trên những con đường đất đỏ, gió thổi ngược, đạp xe mệt ơi là mệt. Có đọan phải đạp hơn 60 km như thế. Bây giờ thì tất cả đã trải nhựa, bằng phẳng hơn, dể đi hơn...
Cũng có mấy lần bạn ạ, mình chạy ngang qua trường Tân An, qua trường Huỳnh Ngọc. Cũng nhớ những ngày xưa vừa chạy qua thăm bạn vừa lo. Ngày ấy tôi và Quang hay sang trường Tân An tìm người bạn kia... lòng cứ nơm nớp không biết có bị "đánh ghen" (vì hiểu lầm, hihi) không? Cũng có lúc đá bóng chung rồi cãi lộn với một bạn tên Giang bên trường Huỳnh NGọc, chạy ngang, sợ qua ấy mí bạn "làm thịt"! Nhưng mọi chuyện đã không xảy ra. Trong tôi như thế vẫn còn giữ lại biết bao nhiêu câu chuyện thú vị, lãng mạn của một thời!
thay đổi nội dung bởi: Tr.Giang, 22-09-2007 lúc 12:57 PM.
10-10. Hôm nay đúng 10-10.
Tôi đã để cho lòng mình lắng đọng một chút về một ngày đáng nhớ của Hội...
Không hoa, không chúc tụng, không hội hè, không có những tiếng reo của điện thoại...
Chỉ có một chút trầm mặc của suy nghĩ.
Chút xuyến xao trong lòng.
10-10 năm nay cũng nhẹ nhàng, êm đềm trôi như những ngày qua.
Không có gì đặc biệt!
***
10-10. Hôm nay đúng 10-10.
Tôi đã để cho lòng mình lắng đọng một chút về một ngày đáng nhớ của Hội...
Không hoa, không chúc tụng, không hội hè, không có những tiếng reo của điện thoại...
Chỉ có một chút trầm mặc của suy nghĩ.
Chút xuyến xao trong lòng.
10-10 năm nay cũng nhẹ nhàng, êm đềm trôi như những ngày qua.
Không có gì đặc biệt!
***
Giờ đã đầu chiều ngày 10-10-2008. Một thời gian dài của ngày cũng đã êm ả trôi. Buổi sáng, forum có rộn lên một chút khi đại ca Nobi tuyên bố qui y: bỏ nhậu... Để ý, thấy mọi người đăng nhập quá trời, khác với không khí tĩnh lặng trước đó.
Sinh nhật Forum lần này với nhiều dự định. CLB AFC hùng mạnh ngày nào định sẽ làm một cuộc "huyết chiến" hoành tráng nhằm thứ nhất chào mừng ngày vui, kế đó là "Luận kiếm hoa sơn" thanh trừng nội bộ, phân ngôi cao thấp... Hàng loạt kiếm khách không kể chính, tà đều lên tiếng tham gia. Trong đó cũng không thiếu những mỹ nhân nghiêng thùng đổ nước. Thậm chí có một tiểu thiếu hiệp của thời hiện đại với hổ danh "Mao Trạch Đông" cũng í ới đòi lên hoa sơn múa máy. Không khí rạo rực làm sao. Ấy vậy mà phút chót, tổng đà chủ thấy rằng không khí có vẻ xao lãng nên tuyên bố... chờ luận kiếm lần sau. Tiếc cho một kế hoạch bị gãy.
CLB bóng đá trước đó cũng hào hứng không kém. Dự định sẽ tổ chức giải lần 2, tứ hùng tụ hội để chào mừng sinh nhật. Tứ hùng lần này xuất hiện với dự kiến liên quân giữa các K nhằm tạo nên thế cân bằng, tránh sự chênh lệch đẳng cấp quá lớn như giải lần 1. Không khí chuẩn bị lần này có vẻ không ồn ào náo nhiệt như lần rồi, không có những thùng thuốc súng và những tuyên bố như bom hạt nhân của những gương mặt mốc... Tuy vậy, mọi thứ đều đã vào bệ phóng. Vậy mà tiếc quá... Lỗi lớn nằm ở Tr.Giang. Vì bận rộn cá nhân mà không tiếp tục Giải, phải tuyên bố tạm dừng. Có lẽ mọi người đã háo hức và đã thất vọng nhiều... Cũng thật tiếc cho kế hoạch bị gãy này.
Hai dự định lớn, không thành. Ngày sinh nhật có thể sẽ trôi qua yên ả... Không biết là những anh chị em khác có chuẩn bị gì không?
Thôi, dù rằng chúng ta chưa thể hiện bằng hành động để nhớ một ngày đáng nhớ. Nhưng, xin rằng, trong lòng của mỗi người, ngày này vẫn là một ngày xinh đẹp. Chúng ta dành cho nó một tình cảm tha thiết và quí mến nhé!