NgàY Lạnh...
Sài Gòn không có mùa đông chỉ có những ngày trời trở lạnh. Cái lạnh không buốt giá nhưng đủ làm tê tái lòng, đánh thức nỗi nhớ về một mùa xưa cũ…
Mùa đông năm ấy trời lạnh lắm, cái lạnh rất lạ, rất dài và hiếm thấy ở mảnh đất phương Nam này. Trời lạnh thế mà sau một ngày dài học ở trường tối đến em vẫn đạp xe vào Kí túc xá để gặp anh với lí do thật chính đáng: hỏi bài và học bài chung với anh. Ghế đá hai đứa quen ngồi mùa đông năm ấy trở nên rộng thênh thang, trời lạnh, cũng chẳng mấy ai làm siêng xuống hành lang các dãy lớp học bài, thành ra cả khuôn viên trường chỉ mỗi bóng hai đứa. Đến 9g trường đóng cửa anh tiễn em ra cổng và nhìn theo cho đến khi dáng em lẫn vào dòng xe tấp nập mới quay trở vào. Trời lạnh nhưng lòng anh và em ấm áp lạ thường.
Mùa đông năm ấy trời lạnh, vậy mà em cứ hay mua chè đá cho anh. Em ngại, thường nhờ mấy đứa bạn mang lên phòng cho anh. Tụi nó đưa cho anh rồi chọc, có đứa ganh tị với tình cảm em dành cho anh còn anh lúc đó lòng đầy tự hào…Em thường hỏi anh chè có ngon không, anh luôn trả lời chè ngọt rồi không nói gì. Khoảng lặng đó không có lời nào thốt ra nhưng anh biết em đã hiểu…
Mùa đông năm ấy em bảo với anh rằng từ lâu em đã xem anh là một người bạn đặc biệt. Anh cũng bảo rằng anh đã cảm nhận được điều này lâu rồi, nhất là đợt nghỉ hè, em cứ thường hay muốn đến chỗ trọ của anh. Từ đó, những ngày đông dài năm ấy là cả một mùa xuân ngập tràn nắng ấm…
Những ngày đông năm nay trời cũng lạnh nhưng không se sắt bằng mùa đông năm ấy. Kí ức về mùa đông cũ, về em cứ theo từng cơn gió lạnh ùa về, phả vào hồn anh nghe tê tê cảm xúc… Cảm giác trống trải, cô đơn gõ cửa tâm hồn, dạo chơi, quẩn quanh rồi quấn lấy kỉ niệm. Lại một mùa đông nữa xa em, nơi ấy em có nghe tê lạnh bàn tay, làn môi, bờ mi, hơi thở…
|