Ba ơi! Con nhớ ba quá!
Chiều cuối tuần khác những buổi chiều khác. Nó thu dọn đồ chơi cũng nhanh. Ăn cũng giỏi. Cô giáo nó khen nó ngoan lắm. Nó không để ý lắm. Chứ mọi lần được cô nó khen là nó khoái lắm. Nó mong hết giờ để thấy ba nó. Sáng nay mẹ nó đưa nó đi học, bảo nó ngoan, chiều nay ba mẹ đón nó về. Ba nó đi làm xa lắm, nghe đâu ở thành phố gì đó. Lâu lắm mới về thăm nó. Tối tối gọi điện thoại về ru cho nó ngủ. Nó nhớ ba nó lắm. Nó thích được ba ẵm nó đi chơi. Mở phim con mèo và con chuột cho nó xem. Nó ghét con chuột lắm, tối ngày cứ ăn hiếp con mèo hoài. Rồi dạy nó đếm 1, 2, 3... Ba không bao giờ la hay đánh nó bao giờ. Ba cưng nó lắm. Có lần nó hỏi mẹ nó "sao ba làm chi ở thành phố xa dữ vậy? ba không thương con hả?". Mẹ nó bảo "Ba con thương con lắm chứ. Con ráng học giỏi đi ...". Có tối, nó thấy mẹ nó khóc. Chắc mẹ nó cũng nhớ ba như nó. Nó chạy lại ôm chầm lấy mẹ nó.
Tiếng trống tan trường vang lên. Nó chạy vội ra sân. Nơi góc sân, ba mẹ nó đang đợi nó. Ba bế nó lên, ôm vào lòng, hôn nó mấy cái. Nó mắc cỡ sợ bạn nó thấy nhưng cứ để yên. Rồi nó ôm choàng cổ ba nó. "Ba ơi, con nhớ ba lắm!". Chiều nay, hạnh phúc tràn về căn nhà nhỏ của nó.
__________________
Đường xa vạn dặm một mình tôi đi
Đường xa vạn dặm một mình tôi về ...
|