Ðề: Ngày..tháng..năm...(nhật ký)
16/07/08
Giận sếp, chui vào WC khóc rấm rứt, tức quá mà. Sếp gì mà không chịu thông cảm cho người ta. Híc, đã người ta mất điện thoại buồn muốn chết, chẳng còn tâm trạng nào mà làm việc,không an ủi mà còn la người ta nữa.
Cộc…cộc…”Khóc xong chưa?” – giọng của sếp. Không thèm trả lời, giận mà. “Trong WC nhiều muỗi lắm”, kệ người ta. “Ra đây nhanh đi” “Giám đốc đi đi, đừng quan tâm tới tui làm chi, trễ họp bi giờ” “Mày không ra, tao không đi họp đâu” Đúng là đầu giám đốc có vấn đề. Ló đầu ra, mặt mũi tèm lem, mắt đỏ hoe. Sếp cầm sẵn khăn, “Nè, lau đi, tao xin lỗi, hồi nãy tao hơi nóng, nhưng mà mày làm gì thế, cái gì cũng khóc là sao? Mày biết mỗi lần mày khóc là tao run lắm hông?” Hứ, dzô dziên, tự nhiên người ta khóc mà ổng run. “Giám đốc đi họp đi, trễ rồi đó” “Uh, tao đi àh, mày hổng khóc nữa nha, àh mày mất điện thoại sao mày hổng nói, để tao lấy cái điện thoại của tao cho mày xài, hay mày muốn mua cái mới, tao mua cho cái mới nha” Thấy ghét, bày trò dụ dỗ. Hổng thèm. “thôi, tui hổng cần đâu, để tui lấy của ba tui xài được rồi” “Vậy ba mày xài cái gì? Thôi để lát đi họp về nói tiếp, tao đi àh, mà mày hứa là mày hông khóc nữa đi tao mới an tâm” Khùng dễ sợ hông? “Uh, tui hông khóc nữa đâu”
Chuyện hàng ngày giữa mình và sếp khùng của mình. Một ông sếp Hàn Quốc “thấy ghét”!!!
__________________
Muốn thành Heo cho đời bớt khổ...
|