Lớp tôi có thể nói là học khá tốt.Tuy nhiên,chính vì việc đó mà đứa nào cũng…chảnh. “Chảnh” ở đây không phải là lúc nào cũng ngẩng mặt lên trời rồi “ta đây thế này ,ta đây thế kia…”.Chảnh là vì đứa nào cũng quá tự tin đến nỗi toán ,lý ,hoá (là 3 môn chuyên)mà chẳng bao giờ thèm học lý thuyết,thầy cô thì lúc nào cũng tin tưởng nên ít khi nào bắt trả bài,cái thói quen làm biếng học cứ thế thấm sâu vào máu thịt dân chuyên…
Cho đến khi gặp thầy.Ban đầu thầy cũng hi vọng tuyệt đối vào chúng tôi lắm lắm.Mặc dù sau mỗi tiết học thầy đều dặn dò kĩ là về nhà phải học bài ,vững lý thuyết mới làm được bài tập,lũ học trò vâng vâng dạ dạ rồi về nhà chỉ làm bài tập mà chẳng thèm đụng đến cuốn sách lý thuyết.
“Kiểm tra 1 tiết,5 điểm lý thuyết,5 điểm bài tập”,lời thầy như sét đánh ngang tai…Thời gian đâu để học lạI ngần ấy bài??Thế là bài kiểm tra lần đó chẳng có đứa nào 10 điểm.Nhìn thầy tụi tôi biết thầy thất vọng lắm lắm.Thầy nói thầy những tưởng bài kiểm tra này lớp tôi tối thiểu cũng phải được 9 điểm,nào ngờ đâu…Những lời nói của thầy hôm ấy làm tôi suy nghĩ mãi: “Các em phảI cố gắng học chứ!Các em không có tư cách rớt đại học,nhớ chưa? Đừng có tự nghi ngờ rằng mình không giỏi,không thông minh.Làm cái gì thì phảI làm cho bằng được.Như thầy ngày xưa cũng vậy. Đi thi mà thầy đoán chắc là thầy thua 1 người nên thầy đã bỏ luôn đợt thi thực hành của kì thi đó.Và thầy đã cố gắng,cố gắng…Quả thật lần thi sau thầy đã đạt thủ khoa…”
Lũ chúng tôi chỉ biết im lặng nghe,trong lòng cảm thấy có lỗi với thầy nhiều lắm.Học là để tốt cho tụi tôi chứ đâu phải cho thầy,vậy mà thầy đã lo lắng hết mực cho chúng tôi. MỗI lần con sâu làm biếng trong tôi nổi dậy,tôi lại nghĩ đến ánh mắt thất vọng của thầy lúc ấy ,nó khiến tôi không thể không cố gắng,cố gắng hơn nữa.Xin lỗi thầy vì tụi con đã làm thầy buồn lòng ; cảm ơn thầy về tất cả những điều thầy đã dạy chúng con ; cảm ơn thầy vì thầy là thầy của chúng con!
__________________
Ai chẳng có trong lòng mình chút nhớ
Chút gì xưa mà ngoảnh lại còn buồn
Ta chẳng kịp nói vài câu thuở đó
Thì mỗi người vời vợi ở một phương
Mỗi lần nhớ đến Thầy Lâm Hảo myhanh lại nhớ đến bài thơ mà Thầy đã tặng cho lớp nhân một buổi hùng biện "Thế nào là một tình yêu trong sáng". Sẵn đây myhanh chia sẻ với mọi người và thành thật xin lỗi tác giả vì myhanh không được biết tên tác giả của bài thơ
Code:
Tôi có tình yêu rất đượm nồng
Yêu người, yêu vật lẫn non sông
Tình tôi chan khắp trong hoàn vũ
Chứ chẳng yêu riêng khách má hồng
Nếu khách má hồng muốn được yêu
Thì trong tâm trí hãy xoay chiều
Hướng lòng phục vụ cho nhân loại
Sẽ gặp tình tôi trong khối yếu.
myhanh có được may mắn là được Thầy làm chủ nhiệm năm lớp 10 và năm lớp 12 nên Thầy đã có khá nhiều kỷ niệm với những đứa học trò K94A1. Thầy đã kể cho chúng tôi nghe rất nhiều câu chuyện mà mỗi câu chuyện của Thầy đều hàm chứa sâu xa một bài học làm người ở trong đó.
Lần trước có dịp về thăm cô Lương Liên nghe cô kể Thầy đã dọn nhà ra gần chùa Thiên Khánh không còn ở dưới chân tháp ăng ten đài phát thanh truyền hình Long An nữa. myhanh nghe qua thấy rất mừng cho Thầy.
20/11 năm nay myhanh không về trường được. Mong qua diễn đàn này gửi đến Thầy những lời chúc tốt đẹp nhất. Mong Thầy dồi dào sức khoẻ để tiếp tục dìu dắt những thế hệ đàn em vững bước vào đời.
__________________ Necessity is the mother of in(ter)vention.
Speak softly & carry a big stick. My Technical Blog
Hôm 21/8, Thầy không tham dự với tụi mình được, buồn ghê!
Hôm qua về gặp thầy quây quần bên đám trò nhỏ, thương lắm,
Chộp được tấm hình, sẽ Post lên cho mọi người xem sớm thôi, ráng chờ xíu nha
Mỗi lần nhớ đến Thầy Lâm Hảo myhanh lại nhớ đến bài thơ mà Thầy đã tặng cho lớp nhân một buổi hùng biện "Thế nào là một tình yêu trong sáng". Sẵn đây myhanh chia sẻ với mọi người và thành thật xin lỗi tác giả vì myhanh không được biết tên tác giả của bài thơ
Code:
Tôi có tình yêu rất đượm nồng
Yêu người, yêu vật lẫn non sông
Tình tôi chan khắp trong hoàn vũ
Chứ chẳng yêu riêng khách má hồng
Nếu khách má hồng muốn được yêu
Thì trong tâm trí hãy xoay chiều
Hướng lòng phục vụ cho nhân loại
Sẽ gặp tình tôi trong khối yếu.
.
Đọc nhưng câu thơ này tự dưng dongoc nhớ đến hai đoạn thơ mà thầy đã tặng lớp dongoc (98C) vào cuối học kỳ 1, lớp 12.
"Lá liễu dài như một nét mi, Tự nhiên tóc vướng phấn bông tràm, Phấn ơi, phấn dậy mùi kỷ niệm, Xa cách đây rồi, nghe bâng khuâng"
"Đừng đời dài, dẫu một chút thoáng qua, Biết sẽ mất, nhưng ta xin nhớ mãi"
Cả lớp rất ấn tượng vì thơ hay, mà chữ viết của thầy lại rất đẹp. Những câu thơ này dongoc đã chép vào tập Vật lý năm lớp 12, và cả Nhật ký lớp nữa. Và cũng đã 5 năm rồi không giở nó ra. Tự dưng đọc bài về thầy, nó lại hiện về...
Ngày đấy cũng là ngày cuối cùng thầy dạy lớp 98C. Thầy chỉ dạy có mỗi học kì 1 năm lớp 12. Qua học kỳ hai thì thầy Tri dạy. Dongoc nhớ những câu chuyện vui về vật lý của thầy. Mà thầy có một cách kể chuyện độc chiêu là đến đoạn hay, đoạn gay cấn, đoạn khiến người khác tò mò nhất thì thầy dừng lại, không kể nữa. Bản năng tò mò trỗi dậy, cả lớp năn nỉ, nhưng thầy hẹn tiết sau.
Bây giờ thì tất cả đã trở thành kỷ niệm, bài thơ cũng trở thành kỷ niệm, kỷ niệm giữa thầy Lâm Hảo và 98C.
"Đừng đời dài, dẫu một chút thoáng qua,
Biết sẽ mất, nhưng con xin nhớ mãi"
__________________ Có bao nhiêu chiều trong một chiều, mà ngổn ngang mặt gió, Có bao nhiêu nhớ hòa trong nhớ, mà dáng cây nghiêng lệch cả hoàng hôn...
Anh Bằng ui! Post lên nhanh nhanh đi anh! Em cũng cò ảnh của Thầy nhưng mà là ảnh phim chứ không phải là ảnh kỹ thuật số mà em thì làm biếng đi scan quá chừng hà.
__________________ Necessity is the mother of in(ter)vention.
Speak softly & carry a big stick. My Technical Blog
CHỊ MỸ HẠNH UI,THẦY HẢO DỌN NHÀ VỀ GẦN TỊNH XÁ NGỌC THÀNH CHỨ HỔNG PHẢI CHÙA THIÊN KHÁNH ĐÂU.CHÙA THIÊN KHÁNH Ở GẦN TRƯỜNG MÌNH MÀ CHỊ.NHẮC MỚI NHỚ ,NGÀY RẰM MÀ CHỊ ĐẾN ĐÓ LÀ GẶP HỌC TRÒ LÊ QUÝ ĐÔN ĐI ĂN CHÙA Ở ĐÓ ĐÔNG VUI LẮM.HI..HI...(LẠC ĐỀ!)
__________________
Ai chẳng có trong lòng mình chút nhớ
Chút gì xưa mà ngoảnh lại còn buồn
Ta chẳng kịp nói vài câu thuở đó
Thì mỗi người vời vợi ở một phương
thienthansocola sorry sư huynh myhanh 1 lần nữa nhe!!
__________________
Ai chẳng có trong lòng mình chút nhớ
Chút gì xưa mà ngoảnh lại còn buồn
Ta chẳng kịp nói vài câu thuở đó
Thì mỗi người vời vợi ở một phương