Tôi bắt đầu viết bài thơ này vào một ngày cuối năm học lớp 12 năm 1996. Khi những cơn mưa đầu hạ lất phất những hạ mưa đầu mùa và hoa điệp vàng ở sân trường bắt đầu nở rộ, lòng tôi lại có một cảm giác nôn nao khó tả bởi tôi biết đây là mùa hạ cuối và trong cuộc đời học sinh của mình và tôi cố gắng ghi lại cảm xúc của mình để nói lời tạm biệt khi "vĩnh biệt mùa hè".
Mùa hè cuối cùng đã gần trong tầm tay, chúng tôi lòng nao nao cảm nhận đến nổi có thể đếm ngược thời gian từng ngày. Điểm mốc là ngày thi tốt nghiệp xong chúng tôi sẽ chia tay nhau vì không còn được ở nội trú nữa. Nghe bước chân thời gian gần sắp hết , chúng tôi cảm thấy tim đau nhói như có ai bóp chặt. Cảm giác tiếc nuối khi sắp mất một một cái gì thân quen lắm. Cuộc sống ba năm ở nội trú là một khoảng thời gian không dài so với một đời người như đối với tôi nó vô cùng quan trọng. Bởi đó là môi trường đầu tiên khi tôi xa gia đình bước vào cuộc sống. (Bây giờ tôi vẫn khẳng định nơi ấy là môi trường rất quan trọng ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách của tôi sau này và vẫn rất tự hào về ngôi trường ấy). Thế mà giờ đây chúng tôi lại sắp phải chia tay nó và biết chắc rằng chẳng bao giờ tìm lại được. Tôi tự nhủ với lòng mình là phải cố gắng ghi lại cảm xúc và kỹ niệm những ngày tháng ấy. Nhưng viết gì đây khi mà lòng lại ngổn ngang bao cảm xúc. Tôi cứ loay hoay mãi mà không biết bắt đầu từ đâu. Thế rồi một buổi chiều, từ cửa sổ của căn phòng nội trú (phòng bìa lầu 1 trên phòng của bố Hoè), tôi nhìn xuống sân trường đang giờ tan học, chợt thấy những tà áo trắng cuối cùng khuất sau phía cổng, tôi như đắm chìm trong suy nghĩ rằng đây là lần cuối cùng tôi còn nhìn thấy thời áo trắng của mình. Thế là cảm xúc ùa về, tôi đem giấy bút ra ghi lai những cảm xúc cuộn trào ấy. Không cần trao truốt ngôn từ, không cần kiểu cách, tôi đã ghi lại những cảm xúc rất thật của mình.
Thế nhưng khi viết đến hơn nửa bài thì lại "tắt". Một phần vì cảm xúc quá đổi dâng trào, một phần vì những bận rộn những ngày cuối cùng bận rộn cho việc thi cử. Thế là đành gát bút lại, bài thơ vẫn còn dang dở.
Những ngày cuối chúng tôi vô cùng bận rộn khi phải chuẩn bị mọi giấy tờ, thông tin cần thiết cho kỳ thi tốt nghiệp và lại phải đua với thời gian vì kỳ thi đại học cũng đã cận kề. Cảm xúc tràn trề nhưng không đứa nào muốn nói ra nữa vì sợ đắm chìm trong ký ức không tập trung học hành được. Bởi trước mắt là kỳ thi đại học, một nhiệm vụ khá nặng nề trong suy nghĩ chúng tôi lúc đó.
Thế rồi thi tốt nghiệp xong, chúng tôi chia tay nhau, cố dằn nén cảm xúc trong lòng, chỉ kịp xiết tay nhau và nói lời tạm biệt. Nhìn sân trường điệp vàng rơi kín trên những lấm tấm cỏ xanh mà chúng tôi vội bước đi không dám ngoái đầu nhìn lại.
Những năm tháng về sau vô cùng bận rộn khi hoà nhập vào cuộc sống ở Sài thành với bao nhiêu thứ lo toan, vất vả. Thời gian không đủ để làm việc có đâu tâm trí để khơi lại cảm xúc ngày xưa.
Thế rồi lại cũng một buổi chiều trên đường phố Sài Gòn, tôi chợt thấy thấp thoáng đâu đó một ánh lửa của màu hoa phượng. Bao cảm xúc ngày nào chợt đến. Thế là bài thơ xưa có dịp hoàn chỉnh khi tôi viết nốt phần còn lại. Sau này, tôi vẫn có dịp về lại trường, gặp lại người xưa nhưng cảnh cũ không còn và cảm xúc cũng vụt tan biến. Cho đến hôm nay, trên trang web này, tôi gặp lại chính tôi ngày ấy. Xin chia sẻ cùng các anh chị, các bạn và các em.
Bài thơ này không hề là một bài thơ hay, nhưng tôi muốn gởi đến mọi người vì cảm xúc thật của nó. Tôi cũng muốn nhắn gởi các em còn đang học tại trường hãy quý trọng những tháng ngày hạnh phúc còn được ở trường và ươm mầm cho những ngày mai.
Dương Hoàng Hiệp -93D
[b](*): Giọt nhớ: tên tờ báo tường của lớp 93D năm 1996.
(**): Ý của một bài thơ khác.[/i]
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Nhin anh Hiep nhu vay ma anh tai ghe nhe (??!!???). Lam tho hay... ba co^' luon! Nguong mo qua'! Doc tho cua anh, khong biet tai tho hay, hay la nhung cam xuc vua quen vua la nen em muon.... muon co may thoi gian cua Doremon de ve lai thoi NOI TRU nam xua qua'. Nhung ky niem ve thoi cap 3, nhung cam xuc .. tu\m lum bong dang trao ma em hong bit goi ten no la cai gi nua (chac vi von tu cua em it oi qua nen em chua bao gio lam duoc mot bai tho nao, du do la tho con coc bo dia, <_<
Mot lan nua, cam on anh Hiep da tang cho moi nguoi mot bai tho hay, hay thiet chu hong phai khen lay long dau nhe. Nhung neu anh thay vui thi dai em mot chau cafe cung duoc.
Dang doc tho anh, dien thoai reo len, mot cu' dient hoai ho'c bu'a nen em da quay ve... cuoc song tran tuc roi, chan ghe. Hau qua cua len Forum trong gio lam viec la vay do'
Moi nguoi post bai len nhieu nhieu nhe. Tui hong co biet lam van lam tho gi rao troi nen chi...... im re thoi
Thao-96C12
__________________ Trên đời này không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp. Every morning, Muslim Women stand in front of the mirror, wondering: What should I wear today, a black sheet? A black sheet? or a black sheet???!!!!!