Tho* ti`nh bat^' hu?
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết
Này em ơi dòng sông bao giờ cạn
Mối tình ta có phai lạt không em
Ngẩng đầu lên ánh trăng vàng run rẩy
Đổ tràn lên mái tóc đẫm sương đêm
Qua kẽ lá kìa ngôi sao nhìn trộm
Hắn nhìn em say đắm gục vai anh
Đưa em về tôi chọn đường xa nhất
Đón em sang tôi lựa ngõ thật gần
Hoa cỏ lối vào như ngại gió
Nắng trên cành bóng rợp phủ đầy sân
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Đã xô vào xin chớ ngược ra khơi
Hiu hắt lòng ta như thiếu nắng
Như những ngày những tháng không em
Tương tư ăn phải miếng mồi
Đứng đi trong lửa nằm ngồi trong sương
Phải duyên phải lứa thì thương
Để chi đêm thẳm ngày trường hỡi em
Em ơi lửa tắt bình khô rượu
Đời vắng em rồi say với ai
Tôi vẫn luân hồi muôn kiếp nhớ
Cho dẫu ngày mai ai lãng quên
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em dài anh chẳng thiết mùa xuân
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
Lòng anh như hoa hướng dương
Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời
Gió mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Tôi buồn tự hỏi hay tôi yêu nàng
Em đi rồi then khóa cả chiêm bao
Gầy vóc mộng gói tròn manh áo nhớ
Em đi dẫy núi nhìn ngây ngất
Đá cũng tình si nhớ gót son
Ý thu lạnh len vào trong gió
Lòng se lòng nỗi nhớ dâng lên
Chân trời cánh nhạn bóng chim
Lòng anh chỉ một bóng em hẹn chờ
__________________
Çhúng †a chỉ thật sự thất bại khi chúng ta từ bỏ mọi cố gắng
|