TỰ HÁT
************** Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em. Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu, tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão mưa nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Giải đồng hoang và đại ngàn tối xẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Là máu thịt đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi. /Xuân Quỳnh |
Đơn Sơ
************ Em nói trong thư: "Mấy bữa rày, "Sao mà bươm bướm cứ đua bay; "Em buồn em nhớ, chao ! em nhớ ! "Em gọi thầm anh suốt cả ngày. "Ngoài ấy vui không, anh của em ? "Trong này đã có nắng vàng êm; "Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa, "Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im. "Mùa xuân khó chịu quá đi thôi ! "Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi, "Chim hót xui em nghe quạnh quẽ: "-- Hay là anh đã bỏ em rồi ? "Ồ ! mới nghiêng mình xem nước trong, "Vui mừng em thấy má em hồng..." Em tôi ăn nói vô duyên quá ! Em đốt lòng anh, em biết không ? Xuân Diệu |
Giục Giã
*************** Mau với chứ, vội vàng lên với chứ, Em, em ơi, tình non đã già rồi; Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi, Mau với chứ ! Thời gian không đứng đợi. Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa, Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ, Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết ! Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt: Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài Gấp đi em , anh rất sợ ngày mai; Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn. Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến; Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành. Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh, Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ Vì chút mây đi, theo làn vút gió. Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi ? Sớm nay, sương xê xích cả chân trời, Giục hồng nhạn thiên di về cõi bắc. Ai nói trước lòng anh không phản trắc, Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ ? -- Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ, Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi; Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm, Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự. Mau với chứ ! Vội vàng lên với chứ ! Em, em ơi ! Tình non sắp già rồi... Xuân Diệu |
Lời Kỹ Nữ
************* Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa; Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi. Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời; Khách không ở, lòng em cô độc quạ Khách ngồi lại cùng em ! Đây gối lả, Tay em đây mời khách ngả đầu say; Đây rượu nồng. Và hồn của em đây, Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử . Chớ đạp hồn em ! Trăng từ viễn xứ Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn. Gió theo trăng từ biển thổi qua non; Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn. Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn, Chớ để riêng em phải gặp lòng em; Tay ái ân du khách hãy làm rèm, Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng. Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng, Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành; Vì mình em không được quấn chân anh, Tóc không phải những dây tình vướng víu. Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo; Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da. Người giai nhân: bến đợi dưới cây già, Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt. Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt. Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi. Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi, Gỡ tay vướng để theo lời gió nước. Xao xác tiếng gạ Trăng ngà lạnh buốt. Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi. Du khách đi. Du khách đã đi rồi. Xuân Diệu |
Phải Nói
***************** "Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ ? "Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều. "Anh biết rồi, em đã nói em yêu; "Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ ?" -- Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ, Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng; Không tỏ hay , yêu mến cũng là không. Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch. Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích, Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài. Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai... Thì ân ái có bao giờ lại cũ ? Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ, Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần; Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân, Đem chim bướm thả trong vườn tình ái. Em phải nói, phải nói, và phải nói Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày, Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say, Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết Bằng im lặng, bằng chi anh có biết ! Cốt nhất là em chớ lạnh như đông, Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng, Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ . Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ . Xuân Diệu |
Aó Lụa Hà Đông
*********************** Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung Bay vội vã vào trong hồn mở cửa Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa Gặp hai hôm thành nhị hỉ của tâm hồn Thơ học trò anh chất lại thành non Và đôi mắt ngây ngất thành chất rượu Em không nói đã nghe từng giai điệu Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại Để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời Em đi rồi, sám hối chạy trên môi Những tháng ngày trên vai, buồn bỗng nặng Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng (Nguyên Sa) |
Trúc Đào
Trời nào đã tạnh cơn mưa Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn Nhà người tôi quyết không sang Thù người tôi những đêm nằm nghiến răng Quên người, nhất quyết tôi quên Mà sao gặp lại còn kiên nhẫn chào Chiều xưa có ngọn trúc đào Mùa thu lá rụng bay vào sân em Mùa thu lá rụng êm đềm Như cô với cậu cười duyên dại khờ Bởi vì hai đứa ngây thơ Tình tôi dạo ấy là ...ngơ ngẩn nhìn Thế rồi trăng sáng lung linh Em mười sáu tuổi giận hờn vu vơ Sang năm mười bảy không ngờ Tôi con nít nhỏ ngồi mơ cũng thừa Tôi mười bảy tuổi buồn chưa Đầu niên học mới dầm mưa cả ngày Chiều nay ngang cổng nhà ai Nhủ lòng tôi chỉ nhìn cây trúc đào Nhưng mà không hiểu vì sao Gặp người xưa lại nhìn nhau mỉm cười? ( Nguyễn Tất Nhiên) |
Tuổi mười ba
******************* Trời hôm ấy mưa nhiều hay rất nắng? Mưa tôi trả về bong bóng vỡ đầy tay Trời nắng ngọt ngào... tôi ở lại đây Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng. Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám? Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba Tôi phải van lơn ngoan nhé, đừng ngờ... Tôi phải dỗ như là... tôi đã nhớn. Tôi phải đợi như là tôi đã hẹn Phải thẹn thò như sắp cưới hay vừa yêu Phải nói vơ vào rất vội: người yêu Nếu có ai hỏi thầm: ai thế? Tôi nói lâu rồi... nhưng ngập ngừng khe khẽ Để giận hời chim bướm trả dùm tôi Nhưng rồi lòng ai ủi " nắng chưa phai" Tình chưa cũ bởi vì tình chưa mới... Má vẫn đỏ, đỏ một màu con gái Với những lời hiền dịu nhưng chua ngoa Lòng vẫn ngỡ ngàng:tóc ướp bằng thơ Sao hương sắc lên mắt mình thi tứ?... Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chia sẻ Đôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng Tôi biết nói gì? Cả trăm phút đều thiêng Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng Chân díu bước và mắt nhìn vương vướng Nàng đến gần tôi chỉ dám... quay đi Cả những giờ bên lớp học trường thi tà áo khuất thì thầm " chưa phải lúc"... Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc Áo nàng xanh tôi mến nắng sân trường Sợ thư tình ko đủ nghĩa yêu thương Tôi thay mực cho vừa màu áo tím... Chả có gì... sao lòng mình cũng thẹn Đến ngượng ngùng bỡ ngỡ... hay là ai? Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi mà nét chữ còn run run( dù rất nhẹ Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa Nên đêm vui sao cũng chớm buồn thưa và lo sợ khi lòng mừng quá đỗi... Rồi trách móc: trời ko gần cho tay với Và cả nàng hư quá, sao mà kiêu... Nên đến trăm lần:" nhất dịnh mình chưa yêu..." Hôm nay nữa..... nhưng lòng mình sao lạ quá.... (Nguyên Sa) |
Nguyên Ðán
********************* Xuân của đất trời nay mới đến Trong tôi xuân đến đã lâu rồi; Từ lúc yêu nhau, hoa nở mãi Trong vườn thơm ngát của hồn tôi. Xuân Diệu |
Tương Tư Chiều
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm Anh nhớ em, em hỡi! anh nhớ em Không gì buồn bằng những buổi chiều êm Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối. Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành Mây theo chim về dãy núi xa xanh Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ. Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ. Thôi hết rồi! còn chi nữa đâu em! Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm, Với sương lá rụng trên đầu gần gũi, Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi, (Ðược giận hờn nhau, sung sướng bao nhiêu!) Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh. Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh. Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi! Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm Xuân Diệu |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 05:50 PM. |
Website sử dụng phần mềm vBulletin phiên bản 3.6.8
do Công ty TNHH Jelsoft giữ bản quyền từ 2000 - 2024.
Hội CHS Lê Quý Đôn-Long An giữ bản quyền nội dung của website này