NGHE EM VÀO ĐẠi HỌC
(Giang Nam) Nghe em vào đại học Nửa tin nửa ngờ tên lại trùng tên Hôm nay nhận được tin em Nét chữ nghiêng nghiêng cười trên giấy trắng Anh ngồi dậy thấy trời hửng nắng Trên hồ Gươm và trên mái đầu em Ngọn gió quê hương sông rạch dịu hiền Miền Nam em ơi, còn nhớ Kháng chiến năm nào gian khổ Đồn giặc bủa vây thôn xóm điêu tàn Trường: giặc đốt rồi, còn lại ánh trăng Giữa hai trận càn, anh dạy em học chữ Mẩu than em vẽ lên tường gạch đỏ Những lá cờ sao bên những vòm tròn Đầu nghiêng nghiêng theo nét chữ run run Có những buổi em học bài ko thuộc Anh ko mắng nhưng em buồn, em khóc Thương em anh dỗ dành “Rằng học sau này cho đuợc bằng anh Để chép bài ca, đọc thông tin tức….” Ôi ước mơ tầm thường đơn giản nhất Sao ngày xưa vẫn quá lớn em ơi! Bài ca hôm nay em chép được rồi Không phải bài “Đoàn quân đi…” thuở trước Anh chưa bước chân vào trường Đại học Chưa lên giảng đường, chưa mặc áo sinh viên Chưa biết vì sao ngày tối tiếp liền Chưa biết quê ta nơi nào nhiều quặng…. Giặc dành cho ta nhà tù bom đạn Bảy năm rồi trong máu lửa đấu tranh Thầy giáo dạy em năm trước học vần Vẫn chưa vượt quá chương trình cấp một! Vẫn chật vật với những bài số học Thư viết cho em phải xoá, sửa mấy lần Anh ko buồn vì anh biết em anh Đang ngồi thay anh dưới mái trường đại học Mai ngày nước nhà thống nhất Em lại về dạy chữ cho anh Ko phải bằng than vẽ, gạch thềm đình Ko phải phập phồng giữa vòng đai giặc Em sẽ bảo anh: cố lên gắng học Anh sẽ mỉm cười nhớ những đêm trăng Chế độ cho em đôi cánh chim bằng Và vinh dự được làm người đi trước! Anh sẽ để riêng một đêm thức suốt Kể em nghe chuyện chiến đấu miền Nam Câu chuyện mở đầu “Thuở ấy, ở quê hương Anh chỉ học có một trường :Cách Mạng….” 1961 |
Trích:
(Saigon-1966) Cho tôi lại ngày nào Trăng lên bằng ngọn cau Me tôi ngồi khâu áo Bên cây đèn dầu hao Cha tôi ngồi xem báo Phố xá vắng hiu hiu Trong đêm mùa khô ráo Tôi nghe tiếng còi tầu. Cho tôi lại chiều hè Tôi đi giữa đường quê Hai bên là hương lúa Xa xa là ngọn tre Thấp thoáng vài con nghé Tiếng nước dưới chân đê Tôi mê trời mây tía Không nghe mẹ gọi về. Cho tôi lại nhà trường Bao nhiêu là người thương Không ai thù ai oán Ai cũng bảo tôi ngoan Tôi yêu thầy tôi lắm Nhớ tiếng nói vang vang Tôi theo tà áo trắng Cô em bạn cùng trường. Cho tôi lại một mùa Mưa rơi buồn ngoại ô Ðêm đêm đèn trong ngõ Soi sáng mảnh tim khô Tôi mơ thành triệu phú Cứu vớt gái bơ vơ Tôi mơ thành thi sĩ Ðem thơ dệt mộng hờ. Cho tôi lại còn nhiều Cho tôi lại tình yêu Tôi không cần khôn khéo Tôi không đòi bao nhiêu Cho tôi lòng non yếu Dễ khóc, dễ tin theo Cho tôi thời niên thiếu Cho tôi lại từ đầu Cho đi lại từ đầu Chưa đi vội về sau Xin đi từ thơ ấu Ði vui và bên nhau Trong tim thì sôi máu Khoé mắt có trăng sao Bông hoa cài trên áo Trên môi một nguyện cầu. Cho đi lại từ đầu Chưa đi vội về sau Cho đi lại từ đầu Chưa đi vội về sau... Phạm Duy |
Trích:
(Saigon 1970) Con đường nào ta đi, với bàn chân nhỏ bé Con đường chiều thủ đô, con đường bụi mờ Con đường tuổi măng tre, nắng vàng tươi đẹp đẽ Bóng người dài trên hè, con đường tình ta đi Con đường trời mưa êm, chiếc dù che mầu tím Môi tìm làn môi ngon, nhưng còn thẹn thùng Con đường về ban trưa, tới nhà hay vào lớp Con đường của đôi mình, ôi chuyện tình thư sinh. Thế rồi cuộc đời là những cuộc tình chia xa Đi lạc vào những phía không đường về Đứng ở ngoài đầu rừng, đứng ở đầu con sông Nhớ về con đường cũ mênh mông, mênh mông Hỡi người tình học trò hỡi người tình năm xưa Bóng người từng in dấu trên đường mờ Có thuộc vạn nẻo đường, có ngại ngùng nên quên Nhớ hoài con đường cũ không tên. Con đường mộng hoa xưa, vẫn từng đôi từng lứa Con đường vào mộng mơ, con đường mặn mà Hỡi người tình Văn Khoa, bóng người trên hè phố Lá đổ để đưa đường hỡi người tình Trưng Vương Hỡi người tình Gia Long, hỡi người trong cuộc sống Con đường này xin dâng cho người bình thường Hỡi người tình xa xăm, có buồn ra mà ngắm Con đường thảnh thơi nằm nghe chuyện tình quanh năm Phạm Duy |
Chưa Quên
Như một dòng sông nhỏ Cuộc tình đã ra đi Ra đi cùng năm tháng Ra đi tít muôn trùng Ôi cuộc tình thơ mộng Chỉ còn thoáng dư âm Năm năm rồi không gặp Mười năm mất nhau không Có mất nhau không? Thời gian là lệ úa Nhỏ xuống tình không tên Hỡi người miền xa lắc Người còn nhớ hay quên Làm sao mà quên được Ánh mắt với nụ cười Đêm tình nhân huyễn mộng Tạ ơn người gối chăn Nhớ xin tạ ơn đời, nghe không! Như từng giọt máu nhỏ Trở về trái tim khô Con sông đời trăm hướng Đưa nhau tới vô thường Ra nghìn trùng nước Hẹn Tìm lại mối tơ duyên Năm năm rồi không gặp Mười năm vẫn chưa quên Vẫn nhớ, chưa quên. … Trăm năm dù lỗi hẹn Nghìn năm vẫn không quên Vẫn nhớ y nguyên |
CHIỀU
Trên đường về nhớ đầy Chiều chậm đưa chân ngày Tiếng buồn vang trong mây Chim rừng quên cất cánh Gió say tình ngây ngây Có phải sầu vạn cổ Chất trong hồn chiều nay? Tôi là người lữ khách Mầu chiều khó làm khuây Ngỡ lòng mình là rừng Ngỡ hồn mình là mây Nhớ nhà châm điếu thuốc Khói huyền bay lên cây… (Hồ Dzếnh) |
VU VƠ VỚI BIỂN
(Nguyễn Duy) I Em ạ, nhìn nhau như nhìn biển ồn ào thì chỉ gặp nửa phần chát mặn còn nửa nữa ngọt ngào trong gió nắng con mắt vô tình chả thấy được đâu II Con sóng cồn cào muối xô vào bờ bờ đẩy hắt sóng ra con sóng lùi xa để lại xô vào để nhận lại chối từ dữ dội Được thôi, cứ nhọc nhằn, đam mê và không hề giả dối tôi vui lòng để em hắt hủi cũng không hề giả dối em ạ III Biển cho ta khoảng rộng không cùng giông bão cũng không cùng em ạ Biển cho ta những con tàu, những cánh buồm những lối đi không có sẵn, không nhìn thấy bãi cạn và đá ngầm cũng không nhìn thấy Biển cho ta tình yêu vô bờ bến sóng to và gió lớn Biển cho ta rất nhiều nhưng không phải là không đòi gì cả em có ra khơi cùng tôi không.... |
Thơ duyên
Chiều mộng hoà thơ trên nhánh duyên Cây me ríu rít cặp chim chuyền Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá Thu đến-nơi nơi động tiến huyền Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu Lả lả cành hoang nắng trở chiều Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn Lần đầu rung động nỗi thương yêu Em bước điềm nhiên không vướng chân Anh đi lững đững chẳng theo gần Vô tâm- nhưng giữa bài thơ dịu Anh với em như một cặp vần Mây biếc về đâu bay gấp gấp Con cò trên ruộng cánh phân vân Chim nghe trời rộng giang thêm cánh Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần Ai hay tuy lặng bước thu êm Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩnvậy Lòng anh thôi đã cưới lòng em Xuân Diệu |
Đây mùa thu tới
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tan Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng Đây mùa thu tới, mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rủa màu xanh Những luồng run rầy rung rinh lá Đôi nhánh khô gầy xương mong manh Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ Non xa khởi sự nhạt sương mờ Đã nghe gió buốt luồn trong gió Đã vắng người sang những chuyến đò Mây vẩn từng không chim bay đi Khí trời u uất hạn chia ly Ít nhiều thiếu nữa buồn không nói Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì Xuân Diệu |
Nguyệt cầm Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần Đàn buồn, đàn lạnh, ôi đàn chậm Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh Linh lung bóng sáng bỗng rung mình Vì nghe nương tử trong câu hát Đã chết đêm rằm theo nước xanh Thu lạnh, càng thêm nguyệt tỏ ngờ Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi Long lanh tiến sỏi vang vang hận Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người… Bốn bề ánh nhạc, biển pha lê Chiếc đảo hồn tôi rộn bốn bề Sương bạc làm thinh, khuya nín thở Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê Xuân Diệu |
Hỏi thăm quan tuần mất cướp
Tôi nghe kẻ cướp nó lèn ông Nó lại lô ông đến giữa đồng Lấy của đánh người quân tệ nhỉ Xương già da cóc có đau không? Bây giờ trót đã sầu da trán Ngày trước đi đâu mất mảy lông Thôi cũng đừng nên ki cóp nữa Kẻo mang tiếng dại với phường ngông Nguyễn Khuyến |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 11:09 PM. |
Website sử dụng phần mềm vBulletin phiên bản 3.6.8
do Công ty TNHH Jelsoft giữ bản quyền từ 2000 - 2024.
Hội CHS Lê Quý Đôn-Long An giữ bản quyền nội dung của website này